Tình hình gạo châu củi quế, chờ đợi ròng rã từ đông sang hè, đến lúc đậm đà mùa hè rồi thì mới thấy có đêm đông hic. Nhưng rốt cuộc thì cũng đã có.
Lâu lâu viết một cái bìa sách mới thấy thích thú như thế:
"Một cái kết mở thì rất nhiều nhà văn giỏi đã làm, nhưng một cái mở không tiến lên, thậm chí không kết, thì hình như chỉ một người như Italo Calvino mới dám biến thành trò chơi tiểu thuyết của mình. Làm cho một cuốn tiểu thuyết “đi tới” trong sự tiến triển hợp lý và đẹp đã là khó, nhưng giữ cho một cuốn tiểu thuyết hoàn chỉnh đứng yên ở ngưỡng bắt đầu còn khó hơn nhiều lần.
Nếu một đêm đông có người lữ khách nhốt câu chuyện ngập ngừng trong vẻ tươi mới của sự khởi đầu trong suốt mấy trăm trang sách, buộc người đọc liên tục hào hứng với không ngớt những bước chân đầu tiên, dự cảm đầu tiên, đoán định đầu tiên. Cuốn tiểu thuyết từ khi ra đời đã giữ chân bao độc giả lòng vui sướng thỏa mãn ở ngay điểm xuất phát, và cũng là nguồn khai thác dồi dào cho không ít lý thuyết gia văn học nhìn thấy ở đây một trò chơi tài tình và một suy tư sâu sắc về bản chất của tiểu thuyết và văn chương."
Có nguyên một quyển sách viết về mở đầu của tiểu thuyết (tức là incipit), của Andrea Del Lungo, tên là L'Incipit romanesque, NXB Seuil, tủ sách "Poétique", 2003, ảnh ở đây. Trong sách, Del Lungo cũng nói rõ mình lấy cảm hứng chủ yếu từ Nếu một đêm đông có người lữ khách của Calvino.
Calvino thì ngay tiếp theo đây sẽ là Tử tước chẻ đôi, cùng bộ ba với Nam tước trên cây; quyển còn lại là một cuốn tiểu thuyết về hiệp sĩ.
bác Đằng Đẵng Quy Tiên làm pằng pằng hai nhát một lúc nhỉ
ReplyDeletecái đoạn kết không tới không lui ở trên hình như copy ở đâu:))
hôm rồi em vừa lấy Hermit in Paris của Calvino ở Milan, đọc thích. NL thêm vào số sách của em mấy cuốn mới dịch này nhé, tks trước :) (Z)
ReplyDelete