Nov 10, 2010
Project Balzac (3)
Cô bé nhón gót kiễng trên đầu ngón chân, nhìn thấy thấp thoáng một đám phụ nữ ăn vận diêm dúa đứng đầy hai bên cái vòm đá hoa cương cũ kỹ nơi hoàng đế sẽ đi ra.
- Bố thấy chưa hả bố, ta khởi hành quá muộn mà.
Cái bĩu môi nhỏ xíu buồn rầu của cô để lộ rằng cô coi việc có mặt ở buổi duyệt binh này quan trọng đến thế nào.
- Nào, thế thì Julie ơi, chúng ta đi thôi, con đâu có muốn bị chen lấn phải không nào.
- Ta ở lại chứ, bố ơi. Từ đây con vẫn nhìn được hoàng đế mà; nếu ngài bỏ mạng trong chiến dịch này thì con sẽ không bao giờ còn nhìn thấy ngài được nữa.
Ông bố rùng mình khi nghe những lời nói vị kỷ ấy, trong giọng nói của con gái ông đã lẫn nước mắt; ông nhìn cô bé, nghĩ rằng mình nhận ra bên dưới hàng mi đang cúi gằm kia vài giọt nước mắt xuất phát từ sự bực bội ít hơn nhiều so với từ một trong những nỗi buồn đầu đời mà một ông bố già có thể dễ dàng đoán ra bí mật. Đột nhiên mặt Julie đỏ lựng, cô thốt lên một tiếng kêu mà cả những người lính gác lẫn ông già đều không đoán được ý nghĩa. Nghe tiếng hét ấy, một viên sĩ quan đang rảo bước từ sân tới chỗ cầu thang quay ngoắt đầu lại, tiến tới cái vòm của khu vườn, nhận ra cô gái trẻ khi ấy đang bị lấp đằng sau những chiếc mũ cao cắm lông của đám vệ binh, và ngay lập tức bãi bỏ cái mệnh lệnh mà chính anh vừa tuyên ra, cho cô và bố cô, rồi, chẳng buồn để ý tới những lời xì xầm của đám đông thanh lịch đang vây kín cái vòm đá, anh dịu dàng kéo cô bé đang ngây ngất lại gần.
- Giờ thì ta không còn ngạc nhiên gì nữa về chuyện tại sao nó lại giận dữ và cuống quýt như thế, là bởi vì anh đang phiên gác, ông già nói với chàng sĩ quan, vẻ vừa nghiêm trang vừa mỉa mai.
- Thưa công tước, chàng trai trẻ đáp, nếu ông muốn có chỗ tốt thì ta cũng không thể chuyện trò được đâu. Hoàng đế không thích phải chờ đợi, mà tôi thì đang nhận lệnh của đại thống chế đến báo cho ngài đây.
Nói đoạn, vẻ khá là thân mật, anh nắm lấy cánh tay Julie, kéo nàng đi nhanh về phía Carrousel, Julie kinh ngạc nhìn thấy cả một đám đông mênh mông đang chen chúc trong cái không gian nhỏ bé giữa những bức tường màu ghi của cung điện và các đường ranh giới bằng dây xích tạo thành những ô hình vuông lớn rải cát bên trong ở giữa sân điện Tuileries. Dàn lính canh, được thiết lập để hoàng đế và bộ tham mưu của ngài có một lối đi xuyên qua, đã phải rất vất vả mới ngăn được cái đám người sốt ruột và vo ve như một đàn ong này.
- Chắc là sẽ phải đẹp lắm nhỉ, Julie mỉm cười, hỏi.
- Cẩn thận kìa, chàng sĩ quan kêu lên, tay quàng quanh eo Julie và nhấc bổng cô bé lên, vừa mạnh mẽ vừa mau lẹ, rồi đưa cô lại gần một cây cột.
---------------
Phần 1 ở đây. Thêm nữa thì tìm trong label Balzac.
---------------
Đã bắt đầu get inspired trở lại. Các bác chủ nợ thân mến đừng lo nhá (đã là chủ nợ thì thân mến thế nào được nhưng thôi cứ nói thế cho nó lành :d).
This comment has been removed by a blog administrator.
ReplyDeletebên dưới hàng mi đang cúi gằm... Sao mình không dịch là hàng mi đang hạ thấp? Cúi gằm thường để chỉ đầu, cổ thôi chứ NL nhỉ? hihi. Kimtrang
ReplyDeletehoán zụ :d
ReplyDelete❤️
ReplyDelete