Nov 12, 2010

Tình yêu kéo dài bao lăm

Năm ngoái giải Renaudot trao cho Frédéric Beigbeder (tiểu thuyết Un roman français), năm nay giải Goncourt về tay Michel Houellebecq (tiểu thuyết La Carte et le territoire): nước Pháp đang (miễn cưỡng) vinh danh hai nhà văn nổi tiếng nhất ngoài biên giới nước Pháp (trong nước Pháp người ta mới biết các nhà văn tuyệt vời như Richard Millet hay Annie Ernaux, chứ bên ngoài thì chắc chẳng mấy ai biết).

Đọc đoạn đầu La Carte et le territoire, thấy có vẻ như là Houellebecq đã quay trở lại được với giọng văn flat rất khó chịu của giai đoạn đầu. Jeff Koons và Damien Hirst ngồi đối diện với nhau, rồi Jed, nhiếp ảnh gia, bảo rằng muốn nắm bắt được Jeff Koons thì chỉ có thể là ở trong động tác nhỏm người lên, hai tay giơ về phía trước. Những người hâm mộ nghệ thuật đương đại chắc cũng thấy mếch lòng vì Houellebecq nói Jeff Koons làm thế nào cũng không hết được cái vẻ ngoài của một tay bán xe Chevrolet hehe, còn Damien Hirst thì đúng là có bộ mặt Anh đặc của một tay cổ động viên câu lạc bộ Arsenal :) và nhất là Jed chửi thầm bọn nhiếp ảnh gia vĩ đại bấm nút loạn xạ vài trăm cái rồi chọn ra cái đỡ xấu nhất, rồi cứ khăng khăng là mình đang tóm bắt chân lý.

Giải Goncourt như vậy là lại thêm một lần nữa vinh danh muộn một nhà văn. Hai em em Edmond và Jules Goncourt chắc là cú lắm, để lại tài sản cho bọn nó tặng các nhà văn trẻ và hứa hẹn, thì bọn nó lại toàn tặng cho mấy ông già (và bà già, như Marguerite Duras, 1984, Người Tình), đã quá dư thừa vinh quang và tiền bạc (Houellebecq thậm chí còn đã kịp mua một con chó :d).

Beigbeder, một trong số rất hiếm người chơi được với Houellebecq, bao năm nay bay lượn làm xiếc đủ trò, đến nay, khi "tôi đã già hơn kỵ của tôi" (mở đầu của Un roman français), râu ria xồm xoàm ở cái tuổi 42 bỗng nhiên thôi snob để quay trở lại với lịch sử gia đình, làm ban giám khảo cảm động quá trao ngay cho Renaudot vào năm ngoái. Thì tên đầy đủ của Beigbeder có đến hai "de", dòng dõi quý tộc lâu năm của thành phố Pau, một ông tổ xa xôi từng được Ronsard làm thơ tặng (ode pour de Chasteigner): lâu lâu trao giải cho một nhà quý tộc hay chơi ma túy nó cũng sành điệu :) Beigbeder có mục điểm sách trên Lire là mục đáng đọc nhất của tờ này, còn Houellebecq ngày trước có một mục trên Les Inrockuptibles, tờ tạp chí nổi loạn, giờ hình như cũng ngắc ngoải hay chết hẳn rồi.

Đây là lần đầu tiên Beigbeder viết câu chuyện kể về Frédéric Beigbeder, còn trước kia toàn là về một thế thân, Marc Marronnier. Trong Tình yêu kéo dài ba năm (L'Amour dure trois ans, bản dịch tiếng Việt in năm ngoái, nhưng chẳng ma nào để ý hí hí), Marronnier viết câu slogan cho một hãng nước hoa, hình như Lancôme, như sau: "Bởi vì tình yêu kéo dài ba năm". Trớ trêu là ở đoạn cuối truyện, đoạn kịch tính count down ngày N-7 rồi N-6 vân vân, Marc và Alice sau ba năm vẫn tiếp tục yêu nhau. Thế mới tệ :)


12 comments:

  1. Ai bảo Cao đại ca là chẳng ma nào để ý thế ạ? :P Em đọc quyển đó ngay khi sách vừa ra và còn tặng cuốn đó cho người khác đọc nữa. :D

    ReplyDelete
  2. à à em để im để anh thăm dò dư luận :d

    ReplyDelete
  3. Gió (tự những ngày khuất mắt khuất mũi)Nov 12, 2010, 11:46:00 PM

    Bạn Nhị, tác giả nào được bạn giới thiệu sách cũng bị bạn "xài", chiếm dụng tên sách hoặc nội dung một cách rất... hay. Mục đít cuả phê bìn gia là làm gì với mấy hec-ta sách đó hử?
    Mấy hôm nay tôi mở nhạc suốt ngày nghiền ngẫm hai quyển sách, quên cả đất trời. Bây giờ tôi vui quá. Giờ thì thậm hiểu rằng, những cuốn sách mới đích thực là tri kỷ chứ không phải người viết giới thiệu và phê bình ;-p. Nhưng không có người giới thiệu giỏi, phê bình tuyệt, thì nó thật là quá... buồn. Do đó, vì vậy, cho nên người ta vẫn cần các ông này, mới chết chứ.

    ReplyDelete
  4. Gió, tự những ngày khuất mắt khuất mũiNov 12, 2010, 11:58:00 PM

    Ghé vào kà khịa chút cho vui, chứ trời oi ả bức rứt chán quá mà.
    Hôm nọ bạn Nhị viết bài thơ gì mà có gạch nát, giếng cạn, hết thuốc... hay nhỉ. Thôi để tôi "tương tác" nhé:

    "Nhất nhật bất tác thi
    Tâm nguyên như phế tỉnh"

    Có phải, "Một ngày không làm thơ / Suối lòng như giếng cạn"?

    ReplyDelete
  5. từ ngày hôm qua đến ngày hôm nay là vực thẳm... không khuất mặt :(((

    ReplyDelete
  6. Nói đùa chứ, câu thơ tiếng "phế tỉnh" trên không biết cuả ai, không phải cuả tui.
    Vực thẳm đẹp chứ, "Con diều rơi... cho vực thẳm buồn theo" ;-p
    Nếu Nhị hết thuốc rồi, thì tôi sẽ tặng. Khói huyền sẽ lại bay lên cay...

    ReplyDelete
  7. mấy câu hôm trước là của Lưu Quang Vũ đấy, tôi mà làm thơ thì bitter hơn thế nhiều :(

    ReplyDelete
  8. Khi đất nước xộc xệch và người ta cười lên sằng sặc trong cái blog này thì quả là "filled with sounds and furies...". Cho nên những âm thanh đẹp như thế nào mới đủ sức xoa dịu lòng người:

    http://www.youtube.com/watch?v=oHUem7yjoys

    ReplyDelete
  9. Bạn Nhị không có một thái độ thân thiện tốt, dễ nổi nóng vô cớ, "rét" một cách cần thiết. Thôi nghe cái này...

    http://www.nhaccuatui.com/nghe?M=eO8NEDiErX

    Tất cả, tất cả những cái đẹp đó là di sản cuả chúng ta, cuả Việt Nam. Dẹp bỏ cái nhìn ích kỷ, hẹp hòi, ý thức hệ cái cuả qủy đi. Không có nó, chúng ta sống an lành, hạnh phúc hơn nhiều.

    ReplyDelete
  10. Ôi thôi, chắc là tôi lại hiểu sai về bạn nữa rồi. Xin lỗi vậy. Thôi để tui cuốn gói là tốt nhất. Bạn đừng có buồn quá mà làm jì.
    Gió, lại phải khuất núi thôi...

    ReplyDelete
  11. "tình yêu kéo dài..." ba ngày rồi!!! tiếp tục sự nghiệp đi chứ nhở :))

    ReplyDelete
  12. OMG, lâu lắm mới nghe được một lời nhận xét chính xác về Jeff Koons aka Warhol v 2.0 -Tất nhiên trong art v 2.0 mang nghĩa xấu, không phải new & improved. Tôi chỉ phục Koons ở chỗ he don't give a damn. By all means, how he lives his life is an artform altogether

    ReplyDelete