"Hồi đó, gần trường đại học có một quán cà phê nơi tôi thường tụ tập với bạn bè. Quán cà phê không có gì đặc biệt, nhưng nó phục vụ vài thứ không đổi: nhạc rock nặng và cà phê tồi.
Nàng luôn ngồi tại một chỗ cố định, khuỷu tay chống trên mặt bàn, đọc sách. Cặp kính cận của nàng - trông giống như cái niềng răng - và đôi bàn tay gầy guộc khiến cho nàng có một vẻ gì đó thân thương. Lúc nào cốc cà phê của nàng cũng nguội ngắt, lúc nào gạt tàn của nàng cũng đầy đầu lọc.
Thứ duy nhất không luôn như cũ là mấy cuốn sách. Một lần, tôi thấy nàng đọc Mickey Spillane, lần khác là Kanzaburo Oe, lần khác nữa là Allen Ginsberg. Không quan trọng cuốn nào, miễn sách là được. Tụi sinh viên đến quán uống cà phê cho nàng mượn sách, nàng nghiến ngấu không sót một cuốn nào từ đầu đến cuối, kể cả bìa sách. Đọc ngấu đọc nghiến, như người ta gặm ngô. Ngày đó người ta cho nhau mượn sách như một lẽ tất nhiên, và nàng chẳng bao gờ phải cố công đi lùng mua sách cả.
Đó là thời của những ban nhạc như The Doors, The Stones, the Byrds, Deep Purple và The Moody Blues. Không gian tràn đầy nhựa sống, cho dù mọi thứ dường như đang ở bên bờ vực sụp đổ, chỉ đợi một cú hích mạnh nữa thôi."
Các nhà văn của thế hệ ấy rồi cũng đều quay trở lại hết với những năm sáu mươi ấy. Ryu Murakami, Philip Roth (à Roth thì hơi già hơn :d), Ian McEwan... nhưng chẳng ai miêu tả được tuổi trẻ giống như Haruki Murakami, nhất là thời những năm hai mươi, hai mươi mốt tuổi.
Cuộc săn cừu hoang (A Wild Sheep Chase) này có một trong những tưởng tượng động vật nổi tiếng nhất của Murakami: "dương vật cá voi" :d bên cạnh mưa cá, ếch biết nói, mèo lim dim... Nhiều nhà văn giỏi rất quan tâm tới khía cạnh động vật của con người, cái khía cạnh rất có thể là quan trọng bậc nhất, như Desmond Morris đã khẳng định hehe.
Còn đoạn tả say rượu, năm xưa đọc quyển này, tôi đã thấy như là tả tôi :pp
"Cho dù có say đến cỡ nào, tôi bao giờ cũng có thể bước đúng mười sáu bước thẳng tắp từ cửa thang máy về phía căn hộ mình. Thành quả của bao năm nhọc công rèn giũa thứ kỷ luật tự giác vô nghĩa. Cứ khi nào say, tôi lại ưỡn vai, cố giữ cho cột sống thật thẳng, ngẩng cao đầu, rồi hít một hơi thật dài làn không khí mát lạnh của buổi sáng trong hành lang bê tông. Sau đó, tôi nhắm mắt và bước đúng mười sáu bước qua làn sương mờ mờ ảo ảo của rượu whisky."
"thứ kỷ luật tự giác" là "vô nghĩa" nhưng cũng phải "bao năm nhọc công rèn giũa" :((
Chu choa, tưởng gì bảnh lắm, mà chỉ là vì "tôi nhớ thương ... tôi" ;-p
ReplyDeletevới người khác thì chả có gì, nhưng với tôi như thế đã là kin nắm zồi í :d
ReplyDeleteBản dịch tên là "Cuộc tình bỏ đi". nxb Vàng Son :D
ReplyDeleteDạo này em lang thang thôi, thi thoảng viết ít lấy lệ. Lâu rồi cũng không đi mua sách, không biết trên thị trường có bản dịch mới nào oách oách không? Anh có bản dịch nào mới không?
anh không có cái gì mới cả, đến mức đọc Kafka thì biết rồi đấy :))
ReplyDeletera hiệu sách nhìn một cái là biết quyển gì oách thôi
ok, Vàng Son, Vàng Son thì anh cũng có một mớ, nhưng chưa thấy quyển Tender này bao giờ, Rievera hay nhỉ :p
Cái đoạn cà phê mới hay, đoạn say về sau chẳng hay mấy :)).
ReplyDeleteMột mớ cơ ạ :D Em thì có mỗi quyển ấy thôi. Đận rồi em cũng bán+cho gần sạch sách vở, giữ lại đâu được vài chục cuốn, trong đó có Hardy, Lewis và Hawthorne. Đọc bọn Mỹ công nhận dễ chịu :D
ReplyDeleteĐọc Kafka thì dễ bị lôi kéo hay hoang tưởng lắm, từ hồi đó đến giờ em chẳng đọc thêm hay đọc lại gì cả :D
Khi nào viết đc gì mà tự thấy thú vị, em lại gửi bác nhé.
Murakami chỉ khoe tên Anh Mỹ, hù nhạc Anh Mỹ, chán bỏ mẹ. Những năm sáu mươi ấy? Cứ như thật.
ReplyDeleteEm không hâm mộ ông Murakami cho lắm, nhưng thích cách ông ấy viết về tuổi trẻ và tình yêu tuổi trẻ, có gì đó gần gụi, ấm áp khiến em thấy cảm động. :)
ReplyDeleteừ, thì mình nhiều lúc cũng thấy chán, nhưng mình cũng chán luôn mấy cái ông thở ra là hai-ku với cả kiếm đạo với cả mimoji với cả đẹp và buồn :ppp
ReplyDeleteí nhộn... đẹp và buồn ngủ hehe
ReplyDeletehai cu? ba cu? bốn cu?
ReplyDeletedouble dick? triple dick? quadruple dick?
それらの本は、退屈な偽のではなく、読む価値がある。
chỉ một thôi thì mới máu chứ :p
ReplyDeleteBlog của NL có virus rồi đó,NQT
ReplyDeletehic, tôi cũng chưa bao giờ hiểu blog có virus nghĩa là sao luôn :(
ReplyDeleteTân ơi :))
Một khi bạn click vô 1 trang web mà hệ thống anty-virus phòng ngự PC của bạn ngăn chặn, và cảnh báo, coi chừng, thì trang web đó có virus!
ReplyDeleteHiện nay Blog của NL cũng bị lâm vào tình trạng này, Diễn Đàn Forum, hay trang Chu Choa gì đó của Bọ NQL, và bây giờ, Blog NL, đều bị hệ thống Anty-Virus của máy PC của GNV, lên tiếng cảnh báo! Hai blog Chu Choa, và Blog NL thì vẫn còn vô được, nhưng Diễn Đàn, thua!
Sorry abt that NQT
NQT = vyrus ?
ReplyDeleteMay be NQT
ReplyDeletecác bác lắm chuyện nhể
ReplyDeletetechnically speaking, tôi chả hiểu gì cả
ReplyDeleteTân ơi :))
Blog NL bị ant-virus device cảnh báo thật đấy. Nhưng có lúc có, có lúc không, chẳng biết tại sao.
ReplyDeleteNQT
Còn chuyện NQT: Vyrus? chắc là 1 độc già nào đó đùa thôi, đâu có gì mà lắm chuyện? NQT
ReplyDelete"technically speaking" dùng sai rồi!!!
ReplyDeletetiếng Anh yếu lắm
tiếng Anh yếu nhưng người Mỹ khỏe mà bác :d
ReplyDeleteVẫn thích nhất đoạn trong thế giới của loài sâu, có một con bò sữa loay hoay đổi quạt lấy kìm, chẻ hiểu làm sao, thấy như kiểu bộp một phát, tự nhiên tớ tìm thấy thứ ngôn từ biểu lộ thế giới của tớ, chắc mình điên -_-
ReplyDelete