May 24, 2011

Lạch xạch

Ô chẳng hiểu blogspot lỗi kiểu gì mà cái này lại lộn lên trên đầu, cái entry mới là cái ở dưới này cơ hic:


Michel Houellebecq cũng có lúc dễ thương phết :p

“Từ đam mê đột nhiên lướt qua óc Jed, và trong thoáng chốc anh thấy mình lùi lại mười năm, trong kỳ cuối tuần cuối cùng với Olga. Đó là ở sân hiên lâu đài Vault-de-Lugny, Chủ nhật lễ Pentecôte. Sân hiên nhìn ra khu vườn rộng mênh mông, với những cây cối lay động trong một cơn gió nhẹ. Bóng tối buông xuống, nhiệt độ ở mức mát mẻ lý tưởng. Olga như thể chỉ còn mải ngắm nhìn món tôm hùm rưới nước xốt của cô, và cô đã không nói gì trong vòng ít nhất một phút, rồi cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt anh và hỏi:

- Trong thâm tâm anh có biết tại sao phụ nữ lại thích anh không?

Anh lầm bầm một câu trả lời nghe không rõ.

- Bởi vì phụ nữ thích anh, Olga vẫn tiếp tục, em cứ nghĩ anh đã có cơ hội nhận ra điều đó rồi cơ. Anh cũng khá đẹp trai, nhưng không phải vậy, vẻ đẹp gần như chỉ là một chi tiết thôi. Không, mà là một thứ khác…

- Nói cho anh đi.

- Đơn giản lắm: vì anh có một cái nhìn mạnh mẽ. Một cái nhìn say mê. Và chính cái đó, trước mọi thứ khác, là cái phụ nữ tìm kiếm. Nếu họ đọc được trong cái nhìn của một người đàn ông sức mạnh, một niềm đam mê, tức thì họ thấy anh ta quyến rũ.

Để mặc anh suy nghĩ về lời kết luận này, cô uống một ngụm Meursault, nếm món khai vị. “Dĩ nhiên là…” một lúc sau cô nói với một nỗi buồn nhè nhẹ, “khi niềm đam mê này không dành cho họ, mà là cho một tác phẩm nghệ thuật, thì họ không có khả năng nhận ra được… ban đầu ấy.”

Mười năm sau, trong lúc nhìn Houellebecq, Jed nhận thức được là cả trong cái nhìn của ông ta cũng có một niềm đam mê, thậm chí một cái gì đó được soi sáng. Hẳn ông ta đã khơi dậy được những đam mê yêu đương, có thể là rất mãnh liệt. Phải, theo tất cả những gì anh biết về phụ nữ, rất có khả năng một số người đã yêu say đắm cái đống nát bươm bầm dập lúc này đang lúc lắc đầu trước mặt anh, ngốn ngấu những lát patê đồng quê, rõ ràng đã thờ ơ với mọi thứ có thể thuộc về một mối quan hệ yêu đương, và nhiều khả năng là với mọi mối liên hệ con người.”

[…]

“Olga thật dịu dàng, cô thật dịu dàng và thu hút, Olga yêu anh, anh nhắc lại càng lúc càng thấy buồn hơn và cùng lúc anh nhận ra không còn gì có thể xảy ra giữa họ, sẽ không bao giờ nữa có thể xảy ra giữa họ, cuộc sống đôi khi cho bạn một cơ may anh tự nhủ nhưng khi người ta quá hèn nhát hoặc quá thiếu cả quyết nắm bắt lấy nó thì cuộc sống bèn tịch thu lại hết, có một thời điểm để làm mọi thứ và để bước vào một hạnh phúc khả dĩ, cái thời điểm ấy kéo dài vài ngày, đôi khi vài tuần hoặc thậm chí vài tháng nhưng nó chỉ xảy ra một lần duy nhất, và sau này chỉ đơn giản là không thể nào quay trở lại được nữa, không còn chỗ cho niềm hào hứng, sự tin tưởng và lòng tin, chỉ còn lại một sự nhẫn nhục mềm mại, một niềm thương hại lẫn nhau và rất buồn, cảm giác vô ích và đúng đắn rằng một điều gì đó lẽ ra đã có thể xảy ra, rằng người ta đã chỉ đơn giản là tỏ ra không xứng đáng với món quà được tặng. Anh làm thêm một tách cà phê nữa, nó đuổi đi hoàn toàn những sương mù của sự buồn ngủ, rồi định để lại vài chữ cho Olga. “Chúng ta phải suy nghĩ”, anh viết, trước khi gạch đi rồi viết: “Em xứng đáng hơn anh nhiều.” Anh lại gạch câu đó đi, viết lại: “Bố anh sắp chết”, rồi nhớ ra mình chưa bao giờ nói với Olga về bố, anh bèn vò tờ giấy rồi ném nó vào sọt rác. Anh sắp đến cái tuổi của bố anh khi sinh anh; với bố anh, việc có một đứa con đồng nghĩa với sự chấm dứt của mọi tham vọng nghệ thuật và nhìn rộng hơn, sự chấp nhận cái chết, hẳn là cũng giống như với nhiều người khác nhưng ở trường hợp bố anh thì rõ ràng hơn nhiều. Anh lại đi qua hành lang về phòng ngủ; Olga vẫn đang ngủ đầy yên bình, người co lại.”

6 comments:

  1. "một người đàn ông sức mạnh" ?

    ReplyDelete
  2. sorry, đọc hơi ẩu, "Nếu họ đọc được trong cái nhìn của một người đàn ông sức mạnh,..." chuẩn rồi :))

    ReplyDelete
  3. Bác Houellebecq hút thuốc nhìn cool cực, mỗi tội thuốc lá điện tử :D

    ReplyDelete
  4. e vừa đọc lại Bản đồ và vùng đất, và có lẽ sẽ cả Moon Place và Phía nam biên giới nữa. Bây giờ thì anh đã chắc chắn về Paul Auster rồi, còn Houellebecq và Murakami thì sao?

    ReplyDelete
  5. Michel Houellebecq: sẽ còn lại lâu
    Haruki Murakami: mặc dù có lẽ cả thế giới sẽ phản đối, cũng giống Paul Auster, gần như không còn gì

    ReplyDelete
  6. "chỉ còn lại một sự nhẫn nhục mềm mại, một niềm thương hại lẫn nhau và rất buồn, cảm giác vô ích và đúng đắn rằng một điều gì đó lẽ ra đã có thể xảy ra, rằng người ta đã chỉ đơn giản là tỏ ra không xứng đáng với món quà được tặng"

    ReplyDelete