Không chỉ văn chương thường xuyên phải nằm ở những đoạn khác, đến cả lịch sử, cái thứ tưởng chừng đâu "khách quan" và "công bằng", lại cũng như vậy luôn.
Lịch sử nên là một chốn "thanh hoa" (xem thêm ở đây và ở đây :p), nhưng
tôi thấy lịch sử giống một cái bể phốt hơn
.
Gần đây tôi thử lược lại lịch sử
phê bình văn học Việt Nam của một giai đoạn quan trọng - giai đoạn "tiên
khởi" - để chứng minh rằng Hoài Thanh không phải nhà phê bình duy nhất;
tôi vốn nhu mì và hiền hậu chứ thật ra, Hoài Thanh, đặt trong mối quan hệ với
các nhà phê bình khác cùng thời, thì bé tí bé tẹo chứ to lớn cái nỗi gì
.
Lịch sử
không hề công bằng, ta cứ công nhận sẵn luôn như vậy đi cho tiện sổ sách :p nhưng
adua theo sự không công bằng của lịch sử lại là một thái độ không chấp nhận được;
từ trường hợp Hoài Thanh có thể thấy rằng: bởi tiến trình của lịch sử làm cho một
số người chết sớm (Kiều Thanh Quế, Phan Văn Hùm, Lương Đức Thiệp), một số người
bỏ cuộc chơi từ sớm (Trương Tửu), tuyệt đại đa số khác dính rất nhiều "phốt"
về lý lịch (đây là điểm quan trọng cho thấy lịch sử Việt Nam và nhất là lịch sử
văn chương Việt Nam thiên về hướng tiểu sử) (giờ đây Tô Hoài đã trọn vẹn sự
nghiệp, ta cũng cần nhìn nhận vai trò của Tô Hoài & Co. trong vụ
"thanh trừng các nhân vật lỡ dính vào Đệ Tứ hay Quốc Dân đảng"), rồi
trong số những người còn lại (và cả những người "mới": Như Phong, Vũ Đức Phúc các thứ) thì Hoài Thanh dứt khoát lại nổi trội hơn, thế là đến
giờ đương nhiên Hoài Thanh bỗng bị đặt lên một vị thế cao đến chóng mặt, một vị
thế rất vô lý nếu có chút hiểu biết về nền phê bình văn học Việt Nam trước 1945.
H
ôm
trước, tôi nói chuyện với một người, ông ấy nói đến "tâm lý bù trừ"
trong giới nghiên cứu và độc giả: trong vòng nhiều năm Thi nhân Việt
Nam được cho là hiếm, rất khó đọc, sự nghiệp phê bình của Hoài Thanh nhiều
trắc trở, nên khi đã được "khôi phục" thì đã có hơi quá nhiều vòng
hoa choàng lên cho một thứ phê bình văn học rất đỗi bình thường, không có gì đột
phá, không có gì là lớn.
Đó là lịch sử của phê bình, trong lịch sử tiểu thuyết
cũng diễn ra điều tương tự:
Vũ Trọng Phụng bỗng có một vị trí độc tôn ở đúng địa
hạt kém nhất của Vũ Trọng Phụng là tiểu thuyết; giờ ta hãy thử đọc một cuốn
sách có lẽ được Vũ Trọng Phụng tự coi là gần với "tiểu thuyết" nhất,
là cuốn Dứt tình: đó là một tác phẩm non yếu, những miêu tả cuộc sống
ăn chơi vô cùng gượng gạo, theo đúng kiểu "hóng hớt", không thực sự biết nhưng cố uốn éo cho ra một câu chuyện (khi viết phóng sự, nhiều khi Vũ Trọng Phụng cũng thu thập vài kinh nghiệm người khác kể rồi thêm mắm thêm muối, nhưng lại rất hấp dẫn - trường hợp điển hình là Cạm bẫy người).
Cuốn Dứt tình ấy khác hẳn với một cuốn tiểu thuyết lớn đã bị lãng
quên, lúc đầu là do cố ý, sau vì hững hờ của vô thức tập thể: tiểu thuyết Băn khoăn của Khái Hưng (bản in đầu có nhan đề Thanh Đức). Với tôi, đó là Stendhal của tiểu
thuyết Việt Nam
.
Cũng giống hệt như ở trường hợp của lịch sử phê bình văn
học, lịch sử tiểu thuyết Việt Nam đã tiếp nhận vào "hall of fame" của
mình những gì thiên theo tiểu sử chứ không phải theo giá trị; "dòng Vũ Trọng
Phụng" đã hoàn toàn thắng thế trong sự ghi nhận của hậu thế, trong khi
"dòng Khái Hưng" bị gạt sang lề của những tình cảm ướt át, những miêu
tả cuộc sống thượng lưu suốt một thời gian dài bị coi là "rởm đời". (xem thêm ở đây)
Nhưng
"dòng Khái Hưng" (Nhất Linh, rồi cả Nhượng Tống của cuốn tiểu thuyết
tuyệt vời Lan và Hữu) không đáng bị vứt bỏ như vậy vì vài định kiến
dở hơi; tiểu thuyết của Khái Hưng (hay Nhất Linh và Nhượng Tống) lớn hơn người
ta tưởng, tinh tế và phong phú của một hư cấu đúng ở trong "tinh thần tiểu
thuyết"; chứ không phải Vũ Trọng Phụng.
Việt Nam còn có một câu chuyện
khác, câu chuyện của những vùi lấp, mà tại sao lại vùi lấp? có thể vì người Việt
Nam hay cười xớn xở nên lại có nhu cầu về bi kịch rất lớn, nhưng lại chỉ chấp
nhận và coi trọng được những bi kịch vừa phải, như bi kịch cuộc đời Hoài Thanh
hay Vũ Trọng Phụng, trong khi những bi kịch kiểu Khái Hưng, Nhất Linh, Phạm Quỳnh
hay Nhượng Tống thì lại quá mức chịu đựng.
Mà cái chính, những câu chuyện rất khác ấy mới đủ sức tạo nên một lịch sử khác: lịch sử của các giá trị, chứ không phải thứ lịch sử dở hơi của các tiểu sử khủng bố hoặc khiến tâm hồn hậu thế phải nhỏ lệ.
Lần đi Hội An vào nhà thờ tổ gia tộc Nguyễn Tường được một người cháu trong dòng họ Họa sĩ gì đó không nhớ tên tặng quyển Băn khoăn hồi đó cứ nghĩ là thường :D
ReplyDeleteBăn khoăn in năm chín mấy hay Băn khoăn bản Phượng giang 1958?
ReplyDeleteĐể về coi lại. Nhg chắc là sách mới vì nhìn nó không cũ đến mức từ năm 58 được
Delete