(tiếp tục "Cầm ô đtđđ" và "Hai mươi năm dt" - có thể nói là giờ mới thực sự bắt đầu)
(cũng tiếp tục các post ngay gần đây - nhiều lắm đấy)
Đã hai năm:
Đoạn đầu cuốn sách:
"C'était la phrase que tu répétais sans cesse l'année de ta mort. Je ne répondrai plus jamais de rien. Je t'avais emmenée au Danemark."
"tu" là bà mẹ của nhân vật chính, người kể chuyện (narratrice); trong năm cuối ngay trước khi chết, bà mẹ liên tục nói cái câu được lấy làm nhan đề; "tôi" dẫn mẹ đi Đan Mạch (cụ thể hơn, đến "lâu đài Hamlet"), và chuyến đi không chỉ có hai mẹ con:
"Adrien đã chấp nhận việc rời bỏ chỗ trú ẩn của mình, nằm cheo leo trên các vách đá Normandie, để đi cùng chúng ta tới Elseneur. Đã cuối mùa xuân nhưng một thứ gió băng giá vẫn thổi lộng các ngõ của thành phố nhỏ với những ngôi nhà thấp ấy, mà chúng ta đã có thể đi hết chỉ trong vòng một tiếng đồng hồ. Hôm đầu tiên, chúng ta đã đến lâu đài Kronborg - Shakespeare, người ta bảo, trên thực tế chưa từng bao giờ tới thăm nó trước khi viết Hamlet."
"Sur le chemin qui menait à la forteresse, tu t'étais arrêtée au milieu de la rue Buxtehude, tu avais murmuré quelque chose que ni Adrien ni moi n'avions compris."
giữa lúc thứ văn chương diaspora của Viet Thanh Nguyen và Ocean Vuong được bàn tán, việc quay lại Linda Lê vô cùng thích hợp
ReplyDeleteVừa có người so sánh Một thoáng và Làm đĩ. Đúng quá còn gì.
ReplyDeleteghép ghép... một thoáng ta làm đĩ ở nhân gian
ReplyDelete"một thoáng rực rỡ làm đĩ ở nhân gian", tính queer nằm ở chữ "rực rỡ" nên không bỏ được
Deleteđếm được đúng 81 cái Je me souviendrai, Mathieu Terence thật dào dạt
ReplyDeletevụ Một Thoáng làm lộ ra nhiều sự không biết đọc, cứ nhìn vào các "chuyên gia" ủng hộ nó
ReplyDeleteChắc không nên đặt giả thiết « Je ne répondrai plus jamais de rien » là cuốn sách cuối cùng được LL viết trên giường bệnh.
ReplyDelete