Incipit hai quyển mới in gần đây, chắc rất ít người biết:
Thứ nhất là Marco Mancassola, tiểu thuyết có cái tên kỳ cục La Vita erotica dei supernomini (Cuộc sống tình dục của các siêu nhân), một satire dày hơn 500 trang với chủ đề bọn siêu nhân thì sinh hoạt tình dục ra làm sao ;d Bản tiếng Pháp in trong tủ "Du monde entier" của Gallimard, Vincent Raynaud dịch:
"Autrefois, c’était le centre du monde : un bouquet de tiges en béton plantées dans le granit, un dédale de rues dont les bouches d’égouts dégageaient en permanence lavapeur du rêve. Autrefois, c’était sa ville, l’endroit où il accomplissait ses hauts faits, où il projetait ses exploits, où sa femme l’aimait sans réserves et où la moindre phrase prononcée sonnait comme une réplique parfaite.
En bas, Manhattan brillait comme un mirage dans l’éclat de cette fin de matinée. Red Richards passa une main sur son front. Il observait la ville à travers la verrière du sauna panoramique, au vingt-neuvième étage du George Hotel. La température augmentait et sa peau laissait filtrer la transpiration, ainsi qu’une inquiétude fluide, insaisissable, qu’il n’aurait su décrire. Il plissa les yeux. Voici New York. Voici sa ville, lumineuse et distante, derrière la vitre du sauna d’un hôtel de luxe."
Tiếp sau là Gary Shteyngart, cái tên rất khó nhớ nhưng cuốn tiểu thuyết xuất bản tại Việt Nam thời gian gần đây thì cũng dễ nhớ: Cộng hòa phi lý. Tên quyển mới này cũng kỳ cục không kém quyển của Mancassola: Super Sad True Love Story:
"June 1
Rome-New York
Dearest Diary,
Today I’ve made a major decision: I am never going to die.
Others will die around me. They will be nullified. Nothing of their personality will remain. The light switch will be turned off. Their lives, their entirety, will be marked by glossy marble head-stones bearing false summations (“her star shone brightly,” “never to be forgotten,” “he liked jazz”), and then these too will be lost in a coastal flood or get hacked to pieces by some genetically modified future-turkey.
Don’t let them tell you life’s a journey. A journey is when you end up somewhere. When I take the number 6 train to see my social worker, that’s a journey. When I beg the pilot of this rickety United-ContinentalDeltamerican plane currently trembling its way across the Atlantic to turn around and head straight back to Rome and into Eunice Park’s fickle arms, that’s a journey.
But wait. There’s more, isn’t there? There’s our legacy. We don’t die because our progeny lives on! The ritual passing of the DNA, Mama’s corkscrew curls, his granddaddy’s lower lip, ah buh-lieve thuh chil’ren ah our future. I’m quoting here from “The Greatest Love of All,” by 1980s pop diva Whitney Houston, track nine of her eponymous first LP."
tiếng Anh củ chuối hic
Vụ life and journey này sao giống một truyện cực ngắn của Kafka quá à :D
ReplyDeleteGary Shteyngart đâu phải brand new one:)
ReplyDeletenew authors, new books, new old ones, old new ones, tính hết cho nó máu ;d
ReplyDelete