Showing posts with label samuel-beckett. Show all posts
Showing posts with label samuel-beckett. Show all posts

Jul 5, 2025

Seine Sans Savon

"matcha toàn là đồ dởm thôi"

[nghe lỏm được ở quán cà phê: đã sắp có một quyển sách tên là Nghe lỏm được; brèves etc.]

Hoàn toàn có thể hiểu: Đừng đổ xà phòng xuống sông Seine. (xà bông)

Aug 16, 2022

Poe & Dickens

cũng đã lâu không có "&" nào (Dickens thì cứ tìm theo label)


(tiếp tục "Tròn 3")


Trong số những người khách illustre từng đến nước Mỹ, tính trong vòng trên dưới 100 năm kể từ khi có nước Mỹ: tất nhiên là Oscar Wilde. Wilde có chuyến đi dài ở Mỹ, và merit của câu chuyện này nằm ở chỗ, hồ sơ về nó rất dày và đầy đủ: ta hoàn toàn có thể theo dõi từng dịch chuyển của Wilde, Wilde đã gặp những ai, đến đâu thì báo chí miêu tả và phỏng vấn như thế nào, etc.

Jan 17, 2020

[tiện bút] Les Feuillantines (tiếp tiếp)

"Lire, c'est relire. Écrire, c'est réécrire. Vivre, c'est revivre."

(NL)


Có bao nhiêu bức tượng trong khu vườn vuông? Tôi chưa bao giờ đếm.

Oct 25, 2019

mê-lan-cholia

"giao hạnh phúc cho sầu muộn canh giữ"
(Giacomo Leopardi)


(đã tiếp tục "Vĩnh biệt mùa thu": không thể ngờ câu chuyện đã ngoặt hẳn sang "Sodome et Gomorrhe", tức là thế giới của gay và lesbian: "Bientôt, se retirant dans un hideux royaume/La Femme aura Gomorrhe et l'Homme aura Sodome" - Alfred de Vigny; cũng định tiếp tục luôn Diapsalmata, vì còn gì hơn so với Leopardi  Kierkegaard, nhưng hình như lại có cá mập cắn dây cáp)

Jun 14, 2017

Malone chết

Độc giả của tôi chắc đến giờ không còn bất ngờ gì về chuyện đúng 100 post sau Không thể gọi tên (tức là L'Innommable), xem ở kia, thì mới lại có Beckett tiếp tục. Chuyện này thì chẳng lạ: từ Molloy đến Không thể gọi tên còn là hơn một trăm post :p Nhưng rốt cuộc, vậy là đã đủ "trilogy" của Beckett. Không sao đâu.

Apr 1, 2017

Mất mật khẩu

Sẽ đặc biệt nhàm chán khi cứ nhắc đi nhắc lại rằng Céline tiên tri rất nhiều điều. Vì ngay từ đầu, Đi đến cùng đêm đã nói gần như mọi thứ, rằng cuộc đời con người là chuyến đi, nhưng đó là một chuyến đi có đặc điểm là diễn ra trên một triền dốc, và cái triền ấy không hướng lên, mà hướng xuống. Sau đó, đến Chết trả góp (Mort à crédit): sống thì là đi xuống mãi, nhưng chết, ngay cả chết, cũng không phải là giải thoát, làm gì có giải thoát hay cứu rỗi khi mà chết, nghĩa là chết nhiều lần, chết đi chết lại, và chỉ có chết mới tạo ra lòng tin (crédit), có lòng tin thì mới được phép "mua chịu", "mua trả góp". Tài sản duy nhất mà con người sở hữu chính là cái chết của hắn, nhưng ngay thứ tài sản này cũng nực cười vô cùng.

Jan 14, 2017

Cuốn sách của năm

Không còn gì bất ngờ có thể xảy ra được nữa rồi: cuốn sách của năm 2016, xét trên mọi phương diện, nhất là cái khía cạnh nó mở ra cả một thời đại mới cho văn chương Việt Nam, là: tập truyện ngắn Đợi đến lượt của Đinh Phương.

Tôi đã viết về cuốn tiểu thuyết Nhụy khúc cũng của Đinh Phương (xem ở kia), lẽ ra Nhụy khúc mới là cuốn sách của năm, nhưng oái oăm thế nào, chính cuốn sách đen đủi Đợi đến lượt mới đóng vai trò ấy. Âu cũng là số trời, thêm một lần nữa.

Nov 13, 2016

Muốn thất bại

Chỉ có duy nhất một thứ, là văn chương, thực sự dạy được cho chúng ta về thất bại. Nhiều người nghĩ cũng làm được việc ấy là tôn giáo, hay nói đúng hơn là cái mà người ta hay gọi là "tu tập", nhưng tôi cho nghĩ thế là sai.

Oct 25, 2016

Không thể gọi tên

Một điều kỳ lạ (thật ra cũng không kỳ lạ lắm): có những thứ phức tạp đến nỗi rất nhiều thế hệ triết gia danh tiếng lao vào mổ xẻ và tranh cãi mà không đi đến đâu, chỉ thấy tanh bành, vỡ đầu vỡ óc không biết bao nhiêu nhân vật kiệt xuất, thì lại có thể được diễn đạt xong xuôi trong vài trang tiểu thuyết.

Chẳng hạn như Samuel Beckett: Beckett chính là một trong những người làm được điều đó. Dưới đây là một trích đoạn từ L'Innommable.

Oct 10, 2016

Ốm, yếu, bệnh, tật

Hai nhân vật Trung Quốc mà tôi thích nhất là Hoắc Khứ Bệnh và Tân Khí Tật :p Cũng chỉ vì cái tên mà tôi rất thích Đông Phương Sóc: sóc, chuột, ruồi, muỗi etc. nổi danh lừng lẫy là các tác nhân truyền bệnh đầy nguy hiểm xưa nay.

Sep 16, 2016

Vĩnh cửu, L'Élégance des veuves

vĩnh cửu là gì? giống một số thứ, vĩnh cửu là thứ cứ khi nào xuất hiện (tức là, được nhìn thấy, hoặc được nói ra) tức thì nó biến mất; con người biết đến vĩnh cửu thông qua sự vắng mặt của nó; vĩnh cửu nằm ở đâu? nó nằm ở ngưỡng của khoảnh khắc; bất kỳ ai đi tìm sự vĩnh cửu cũng sẽ đến một nơi: vùng rìa

Jan 18, 2016

Meaulnes và Lương Ngọc

Năm 1937, tận năm 1937, Jean Giraudoux, một nhà văn lớn của nước Pháp, một trong rất ít người cùng thời từng khiến Marcel Proust hoảng hốt, vẫn còn viết, trong một bài báo, rằng đại ý ông ấy tự coi mình là một "petit Meaulnes".

Jan 5, 2016

Wilde và Chesterton

Tôi gọi Oscar Wilde đẹp trai là nhân tố thuộc bộ tứ điển hình nhất cho "tinh thần Anh" (được rồi, được rồi, ta tạm bỏ qua nguồn gốc xuất thân cụ thể nhé, tôi cũng chẳng nhớ chính xác ai là Ái Nhĩ Lan, ai Anh Quốc, rồi xứ Galles rồi Xi cốt nhen các thứ đâu), bên cạnh ông béo Chesterton.

Dec 29, 2015

Beckett về Proust

"... cái tên Beckett, tôi đã nhìn thấy lần đầu tiên, cách đây chừng ba chục năm tại Thư viện Mỹ, cái ngày tôi rơi trúng phải cuốn sách nhỏ của ông viết về Proust" (trích từ đây)

ai cũng nên làm giống như Cioran, phát hiện Beckett kể từ cuốn sách nhỏ độc đáo ấy, cuốn sách mà Beckett viết năm mới 24 tuổi

Cuốn sách ấy đây:

Dec 22, 2015

Cioran về Beckett

Cioran, đối với tôi, là một trong những gì lớn lao nhất từng tồn tại trên đời, người hiểu được một cách hết sức dễ dàng, rằng triết học thật ra chẳng đáng giá mấy - cái bẫy ấy rất ít người hiểu được, thoát khỏi thì càng hiếm. Beckett thuộc vào số rất ít nhà văn theo tôi không bao giờ cũ kỹ. Vừa rồi, đọc Oscar Wilde, tôi càng thấy Beckett đáng giá đến thế nào (Beckett hồi trẻ từng học cùng ngôi trường mà Wilde đã qua trước đó vài chục năm). Vì tình cờ (cũng có thể không phải là tình cờ), Beckett qua đời đúng vào ngày hôm nay, năm 1989. Ít tình cờ hơn, Cioran và Beckett là hai người bạn thân thiết tại Paris.

Jul 6, 2015

Đi tìm thời gian đã mất không phải là đi tìm thời gian đã mất

Cách đọc Đi tìm thời gian đã mất kém nhất là đồng hóa nó với nhan đề của nó, coi đó là một câu chuyện về sự thể "đi tìm thời gian đã mất". Tác phẩm lớn đồng thời cũng có nhan đề lớn, nhan đề ấy là một yếu tố quan trọng làm nên tổng thể, nhưng những nhan đề vĩ đại bao giờ cũng đánh lừa.

Jun 4, 2015

Cioran về Borges

Người từng viết hay nhất về Borges, cuối cùng lại là Cioran. Rất ngắn, dưới dạng một bức thư, dưới đây. Rút từ tập sách Exercices d’admiration. Essais et portraits, 1986.

Jan 4, 2015

Molloy mút đá (Samuel Beckett)


Tôi tận dụng kỳ này để trữ đá dùng cho việc mút. Chúng là sỏi nhưng tôi gọi chúng là đá. Phải, lần này, tôi kiếm được một lượng đá lớn. Tôi chia đều chúng cho bốn cái túi rồi lần lượt mút chúng. Việc này làm nảy sinh một vấn đề mà thoạt tiên tôi giải quyết bằng cách sau đây. Tôi có, cứ cho là vậy đi, mười sáu viên đá, bốn viên trong mỗi túi của bốn cái túi, hai túi quần và hai túi áo măng tô. Nhặt lấy một viên từ túi phải áo măng tô, nhét nó vào miệng, tôi thay thế nó trong túi phải áo măng tô bằng một viên đá từ túi quần bên phải, viên này tôi thay bằng một viên từ túi quần bên trái, viên này tôi thay bằng một viên từ túi trái áo măng tô, viên này tôi thay bằng viên đang nằm trong miệng tôi, ngay khi tôi mút xong nó. Thế nên lúc nào cũng có bốn viên đá trong mỗi túi trong số bốn cái túi của tôi, nhưng không hoàn toàn là cùng những viên đá ấy. Và chừng nào nảy ra ý muốn mút đá tôi lại thò tay vào túi phải áo măng tô, chắc mẩm sẽ không lấy từ đó cùng viên của lần trước. Và, vừa mút nó, tôi vừa tráo chỗ những viên khác, theo cách mà tôi vừa giải thích. Và cứ thế. Nhưng giải pháp này chỉ làm tôi thỏa mãn được một nửa. Bởi vì như thế tôi không thể thoát được khả năng, do một sự tình cờ ngoạn mục, lúc nào cũng chỉ có bốn viên đá chạy vòng vòng. Và trong trường hợp đó, thay vì lần lượt mút mười sáu viên đá, trên thực tế tôi chỉ mút bốn viên, lúc nào cũng là bốn viên ấy, một cách lần lượt. Nhưng tôi trộn chúng thật kỹ trong các túi, trước khi mút chúng, và trong khi mút chúng, trước khi tiến hành chuyển chỗ, với hy vọng phổ quát hóa sự lưu chuyển của những viên đá từ túi này sang túi kia. Nhưng đó chỉ là một điều cực chẳng đã mà một người như tôi không thể cam tâm chấp nhận lâu dài. Tôi bèn khởi sự tìm kiếm một cách khác. Và thoạt tiên tôi tự hỏi có khá hơn nếu mỗi lần chuyển cả bốn viên thay vì từng viên một, nghĩa là, trong khi mút, tôi lấy ra ba viên đá còn lại trong túi phải áo măng tô, đặt vào đó bốn viên từ túi quần bên phải, rồi đặt vào đó bốn viên từ túi quần bên trái, rồi đặt vào đó bốn viên từ túi trái áo măng tô, và rốt cuộc đặt vào đó ba viên từ túi phải áo măng tô cộng thêm viên đang nằm trong miệng tôi, ngay khi nào mút xong. Phải, lúc đầu tôi cứ tưởng làm như vậy tôi sẽ đạt được một kết quả khá hơn. Nhưng tôi phải đổi ý sau khi suy nghĩ, và tự nhủ rằng việc chuyển những viên đá theo các nhóm bốn viên cũng cho kết quả chính xác giống như việc chuyển từng viên một. Bởi vì tuy chắc chắn mỗi lần lại tìm thấy trong túi phải áo măng tô bốn viên đá hoàn toàn khác bốn viên từng có mặt ở đó ngay trước đấy, nhưng có vậy thì xác suất tôi luôn luôn nhặt trúng cùng viên đá ở trong nhóm bốn viên không hề giảm đi, và bởi vậy, thay vì lần lượt mút mười sáu viên như tôi mong muốn thì thật ra tôi chỉ mút được có bốn viên, lúc nào cũng là cùng bốn viên ấy, một cách lần lượt. Thế nên phải tìm giải pháp ở nơi khác trong phương thức lưu chuyển. Bởi vì có dùng cách nào để chuyển những viên đá thì tôi cũng sẽ luôn luôn gặp phải cùng một sự thiếu chắc chắn. Lẽ dĩ nhiên nếu tăng số lượng túi lên thì cùng lúc tôi cũng tăng cơ may tận dụng được những viên đá của tôi đúng như tôi muốn, nghĩa là hết viên này đến viên kia cho tới hết. Chẳng hạn nếu có tám túi thay vì bốn túi như hiện nay, thì sự ngẫu nhiên có xấu tính đến thế nào cũng sẽ không thể ngăn cản trong tổng số mười sáu viên đá ít nhất tôi cũng mút được tám viên, một cách lần lượt. Nói cho đến cùng thì tôi chỉ cần có mười sáu cái túi là tha hồ yên tâm. Và trong một khoảng thời gian rất dài tôi đã dừng lại ở kết luận này, rằng trừ phi có mười sáu cái túi, mỗi túi đựng một viên đá, không thì tôi sẽ chẳng bao giờ đạt nổi đến mục đích mà tôi tự đặt ra cho bản thân mình, trừ phi có một sự ngẫu nhiên ngoạn mục. Và nếu có thể hình dung rằng tôi nhân đôi được số túi của mình lên, vậy thì chỉ cần chia đôi mỗi túi, cứ cho là dùng vài cái kim băng đi, chứ còn nhân bốn lên thì có vẻ vượt ra ngoài khả năng. Và tôi nhất định không chịu tự làm mình khốn khổ vì một biện pháp nửa vời. Bởi vì tôi bắt đầu đánh mất cảm quan về biện pháp thông thường, kể từ lúc phải loay hoay trong câu chuyện này, và tự nhủ, Sẽ là tất cả hoặc không gì cả. Và chỉ trong một khoảnh khắc tôi hướng đến việc lập ra một tương quan quân bình hơn giữa những viên đá và những cái túi của tôi, bằng cách tạo ra số lượng túi bằng số lượng đá, chỉ một khoảnh khắc mà thôi. Bởi làm vậy cũng có nghĩa là tôi thú nhận thất bại. Và ngồi trên bãi cát lổn nhổn sỏi đá, trước biển, mười sáu viên đá bày ra trước mặt, tôi ngắm nhìn chúng, tức giận, bối rối. Bởi vì tôi khó nhọc bao nhiêu khi ngồi xuống một cái ghế, một cái phô tơi, do cái chân cứng đơ, bạn cũng hiểu rồi đấy, thì tôi ngồi xuống đất dễ dàng bấy nhiêu, nhờ cái chân cứng đơ và cái chân đang cứng dần, bởi vào quãng thời gian ấy cái chân lành của tôi, lành theo nghĩa không cứng đơ, bắt đầu cứng lại. Tôi cần một chỗ dựa dưới khoeo chân, bạn cũng hiểu rồi đấy, và thậm chí dưới toàn bộ chiều dài cái chân, chỗ dựa ấy là mặt đất. Và trong khi cứ thừ ra nhìn những viên đá, nghiền ngẫm những tính toán, tính toán nào cũng đầy sơ hở như nhau, trong khi bóp nát những nắm cát, làm cho cát chảy khỏi các kẽ ngón tay rơi xuống bãi, phải, trong khi nín thở tâm trí và nín thở một phần thân xác như thế, đột nhiên một hôm, trong một lóe sáng, tôi nảy ra một ý, rằng tôi có thể đạt đến mục đích của mình mà chẳng phải tăng số lượng các túi, cũng chẳng phải giảm bớt số lượng những viên đá, mà chỉ đơn giản là bằng cách thay đổi nguyên lý sắp xếp. Đề xuất này, đột nhiên cất tiếng hát bên trong tôi, như một đoạn trong Ésaïe, hay trong Jérémie, phải mất một lúc lâu tôi mới lần mần hiểu được ý nghĩa của nó, và nhất là rất lâu với tôi khái niệm sắp xếp sao mà mù mờ, khái niệm mà tôi không hề biết. Nhưng đến cuối cùng tôi nghĩ mình đã đoán ra rằng khái niệm sắp xếp chẳng thể mang ý nghĩa nào khác, không gì hơn là chia mười sáu viên đá thành bốn nhóm gồm bốn viên, mỗi nhóm trong một túi, và chính sự chối từ hướng tới một cách chia khác với cách này đã làm xôi hỏng bỏng không mọi tính toán của tôi cho đến lúc đó và làm cho bài toán trở nên không sao giải nổi. Và chính khởi nguồn từ cách diễn giải ấy, cho dù nó có đúng hay không, rốt cuộc tôi đã có thể đi tới một giải pháp, giải pháp đó hẳn nhiên không mấy trang nhã, nhưng nó vững chắc, vững chắc. Giờ đây, việc có tồn tại, thậm chí có luôn luôn tồn tại, những lời giải khác cho bài toán này, cũng vững chắc như lời giải mà tôi sẽ cố miêu tả, nhưng trang nhã hơn, tôi rất muốn tin điều đó, thậm chí tôi còn tin điều đó một cách cả quyết. Và tôi cũng tin rằng thêm một chút bướng bỉnh, thêm một chút gan lì, hẳn tự tôi cũng sẽ tìm ra chúng. Nhưng tôi mệt, mệt lắm rồi, tôi hèn nhát hài lòng với lời giải đầu tiên mà tôi tìm được cho bài toán này. Và thôi bỏ không nói lại các bước, các trăn trở mà tôi đã đi qua để đến được với nó, nó đây, lời giải của tôi, trong toàn bộ sự xấu xí của nó. Để bắt đầu chỉ (chỉ!) phải để, chẳng hạn thế, sáu viên đá vào túi phải áo măng tô, bởi vì lúc nào cái túi đó cũng khởi đầu, năm viên trong túi quần bên phải, và cuối cùng là năm viên trong túi quần bên trái, và thế là đã đủ hết, hai lần năm cộng thêm sáu, và không viên nào, vì làm gì còn viên nào, trong túi trái áo măng tô, lúc này nó trống trơn, tức là trống trơn không có viên đá nào, vì những gì có sẵn trong đó thì vẫn ở yên đó, cũng như các thứ đồ để tạm. Bởi vì bạn nghĩ tôi giấu con dao thái rau của tôi, những món đồ bạc, cái còi và những thứ khác mà tôi còn chưa kể tên, mà có lẽ tôi sẽ chẳng bao giờ kể tên, ở đâu đây? Thôi được rồi. Giờ tôi đã có thể bắt đầu mút. Nhìn tôi cho kỹ nhé. Tôi lấy từ túi phải áo măng tô ra một viên đá, mút nó, thôi không mút nó nữa, nhét nó vào túi trái áo măng tô, cái túi trống (không có đá). Tôi lấy viên đá thứ hai từ túi phải áo măng tô, mút nó, nhét nó vào túi trái áo măng tô. Và cứ như vậy cho đến khi túi phải áo măng tô của tôi trống trơn (ngoài những gì nó vẫn luôn luôn đựng và những thứ để tạm) và sáu viên đá mà tôi vừa mút, lần lượt từng viên một, đều đã nằm trong túi trái áo măng tô. Đến lúc ấy tôi dừng tay, thật tập trung, vì vấn đề là không được làm điều gì lộn xộn, tôi chuyển vào túi phải áo măng tô, nơi không còn viên đá nào, năm viên của túi quần bên phải, rồi thay thế chúng bằng năm viên của túi quần bên trái, rồi thay thế chúng bằng sáu viên của túi trái áo măng tô. Thế là túi trái áo măng tô của tôi lại chẳng có viên đá nào, còn túi phải áo măng tô thì lại đã có đá, và là theo một cách thức tốt đẹp, nghĩa là những viên đá ấy khác với những viên tôi vừa mút và tôi lại bắt đầu mút chúng, lần lượt từng viên một, rồi lại dần dà chuyển chúng sang túi trái áo măng tô, trong bụng chắc chắn được, loại chắc chắc mà ta có thể có được ở dạng ý nghĩ này, rằng tôi không mút cùng những viên đá như lúc nãy, mà là những viên khác. Và khi túi phải áo măng tô lại trống (những viên đá), còn năm viên tôi vừa mút đều đã nằm gọn trong túi trái áo măng tô, thì tôi lại tiến hành sự tái phân chia như lúc trước, hay sự tái phân chia tương tự, nghĩa là tôi chuyển vào túi phải áo măng tô, lúc này đã lại có thể đựng, năm viên đá từ túi quần phải, rồi thay thế chúng bằng sáu viên từ túi quần trái, rồi thay thế chúng bằng năm viên từ túi trái áo măng tô. Và thế là tôi lại sẵn sàng bắt đầu trở lại. Tôi có phải nói tiếp nữa không? Không, bởi vì đã quá rõ rằng khi hết loạt tiếp theo, những mút và những chuyển, tình trạng ban đầu sẽ được tái thiết lập, nghĩa là tôi sẽ lại có sáu viên đá đầu tiên trong cái túi khởi đầu, năm viên tiếp theo trong túi quần bên phải và rốt cuộc là năm viên cuối cùng trong cũng túi quần, bên trái, và cả mười sáu viên đá của tôi đều đã được mút một lượt đầu tiên trong một tiến trình tuyệt hảo, không viên nào bị mút hai lần và cũng không viên nào không được mút. Thì đúng là khi bắt đầu trở lại tôi không thể hy vọng quá rằng mình sẽ mút những viên đá theo cùng thứ tự với lần đầu tiên và chẳng hạn rất có thể viên đầu tiên, viên thứ bảy và viên thứ mười hai của vòng đầu tiên sẽ chỉ là viên thứ sáu, viên thứ mười một và viên thứ mười sáu của vòng thứ hai, nói vậy để hình dung tình hình tồi tệ đến thế nào. Nhưng đó là một điều bất tiện mà tôi không thể tránh khỏi. Và ngay cả khi trong các vòng, khi xem xét tổng quát, hẳn vẫn có một sự rối loạn khó xử, ít nhất thì trong nội bộ mỗi vòng tôi cũng được yên ổn, dẫu chỉ là yên ổn như người ta có thể yên ổn trong cái kiểu hoạt động này. Bởi vì để vòng nào cũng giống hệt nhau xét về trình tự những viên đá nằm vào miệng tôi, và có Chúa biết tôi có thiết tha với điều đó hay không, chắc hẳn tôi phải có hoặc mười sáu cái túi hoặc những viên đá có đánh số. Và thay vì làm thêm mười hai cái túi hay đánh số những viên đá, tôi khoái tự lấy làm hài lòng với sự yên ổn rất tương đối mà tôi có được bên trong mỗi vòng tách biệt. Bởi vì đánh số những viên đá thì đâu đã đủ, tôi sẽ còn phải, mỗi lần cho một viên vào miệng, nhớ cho đúng số rồi tìm nó trong các túi. Việc này rất có thể vèo một cái làm tôi không cảm nhận được mùi vị viên đá. Bởi vì chắc hẳn tôi sẽ không bao giờ chắc chắn rằng mình không nhầm lẫn, trừ phi phải có một cái gì đó giống như quyển sổ ghi chép những viên đá của tôi trong quá trình mút chúng. Điều này thì tôi nghĩ mình không có khả năng làm nổi. Không, giải pháp hoàn hảo duy nhất chắc là có mười sáu cái túi, được phân bổ một cách đối xứng, mỗi túi chứa viên đá của nó. Thế thì tôi sẽ chẳng cần đánh số cũng khỏi phải suy nghĩ, mà chỉ việc, trong khi mút một viên nào đó, đẩy mười lăm viên còn lại tiến lên, mỗi viên lên một túi, công việc khá tinh tế nếu muốn nói vậy, nhưng nằm trong khả năng của tôi, và cứ việc thò tay tìm trong một cái túi duy nhất khi nào muốn mút. Như vậy hẳn tôi sẽ được yên ổn, không chỉ trong nội bộ mỗi vòng tách biệt, mà cả trong tổng thể các vòng nữa, cho dù nó có là vô tận. Nhưng giải pháp riêng của tôi, dẫu cho không mấy hoàn hảo, tôi lấy làm sung sướng vì đã tự mình tìm ra, tôi sung sướng. Và thế nhưng nó kém vững chắc hơn là tôi đã tưởng trong cơn dạt dào lúc mới tìm ra, nó lại còn thực sự hết sức kém thanh nhã. Và nó đặc biệt kém thanh nhã ở điểm này, theo tôi: sự phân chia không đều các viên đá gây mệt nhọc về mặt thể chất. Thật ra ở một thời điểm nhất định, đầu mỗi vòng, tức là sau lần mút thứ ba và trước lần mút thứ tư, có một dạng cân bằng được thiết lập, nhưng nó tồn tại không lâu. Và những lúc khác tôi cảm thấy trọng lượng những viên đá kéo tôi lúc thì lệch về bên phải khi thì sang bên trái. Vậy tức là khi từ bỏ cách sắp xếp tôi cũng từ bỏ luôn một cái gì còn lớn hơn một nguyên tắc, ấy là nhu cầu thể chất. Nhưng mút những viên đá như tôi đã nói, không phải là theo một cách thức lộn xộn mà theo hệ thống, tôi coi đó cũng là một nhu cầu thể chất. Thế là có hai nhu cầu thể chất đối đầu với nhau, không thể dung hòa. Có những chuyện nảy sinh như thế đấy. Nhưng trong thâm tâm tôi hoàn toàn mặc xác việc mình có cảm thấy mất thăng bằng hay không, bị kéo sang phải, sang trái, về phía trước, ra phía sau, tôi cũng tuyệt đối thờ ơ với việc mỗi lần lại mút một viên đá khác hay vẫn cùng một viên, dẫu có là trong hàng thế kỷ hàng thế kỷ. Bởi vì tất tật chúng đều chính xác có cùng một vị. Và tôi đã nhặt lấy mười sáu viên không phải để ních cho đầy theo cách này hay cách khác, hoặc để lần lượt mút chúng, mà chỉ đơn giản là để có một lượng dự trữ nho nhỏ, để không bị thiếu chúng. Nhưng trong thâm tâm tôi cũng chẳng đoái hoài gì tới việc thiếu chúng, chừng nào không có chúng nữa thì tôi không có chúng nữa, tôi sẽ chẳng vì thế mà cảm thấy tệ hơn, hoặc giả chỉ tí tẹo thôi. Và giải pháp rốt cuộc tôi đã chọn là ném tất tật những viên đá của tôi đi, trừ một viên, được tôi để lúc thì trong túi này, khi lại trong túi khác, và lẽ dĩ nhiên tôi nhanh chóng đánh mất nó, hoặc là vứt nó, hoặc là cho nó đi, hoặc nuốt nó vào bụng.

(trích tiểu thuyết Molloy)