(tiếp tục "Cầm ô đtđđ" và "Hai mươi năm dt" - có thể nói là giờ mới thực sự bắt đầu)
(cũng tiếp tục các post ngay gần đây - nhiều lắm đấy)
Đã hai năm:
(tiếp tục "Cầm ô đtđđ" và "Hai mươi năm dt" - có thể nói là giờ mới thực sự bắt đầu)
(cũng tiếp tục các post ngay gần đây - nhiều lắm đấy)
Đã hai năm:
Một số nhân vật, khi đọc họ ta thấy, rằng trước hết ta thấy tính khí, khí chất, hay tính cách, gọi là gì cũng được, nhưng kiểu gì cũng thấy ngay, trước mọi thứ khác. Nguyễn Tuân là như thế. Bernhard cũng thế. Đưa cái đó ra trước ngay đảm bảo làm được một điều, người ta không thể trung lập trước họ. Chỉ có thể yêu hoặc ghét, gần như ngay lập tức.
(Cháu trai Wittgenstein, tức Wittgensteins Neffe. Eine Freundschaft: dịch từ tiếng Đức, cũng giống)
thêm một ởVN nữa
Thomas Bernhard xuất hiện trong tiếng Việt, ở đây, là do tôi - ít nhất là một phần không nhỏ.
Ngày đó, tôi được một người đề nghị gặp (tức là không hẳn là gặp, mà xem thế nào) một người thân của người ấy; người đó bỗng dịch sách và người quen của tôi (tức là người thân của người đó) muốn hỏi tôi có in cuốn sách mà người đó đã dịch hay không, etc. etc. Không có gì là bất thường: chuyện này xảy đến với tôi rất nhiều lần. Vì mối quan hệ như vậy, cho nên mặc dù khi xem text có thể thấy ngay rằng đấy là một thứ tầm thường từ bản gốc đến bản dịch, tôi vẫn đồng ý. Thêm một cuốn tiểu thuyết không lớn thì cũng chẳng vấn đề gì; dẫu sao thì nó cũng không quá mức tệ hại. Vừa lúc ấy
"Bourgeois" không phải là một tầng lớp (hay giai cấp) xã hội. Bourgeois là bông hoa của lịch sử loài người (tức là - để giản dị hơn - câu chuyện của con người). Nhưng bông hoa ấy không tầm thường: nó không mong manh, mà cứng như sắt và rắn như bê tông, tức là không gì địch lại nổi với nó về khía cạnh vững chắc.
Nói cách khác, "bourgeois" là tên gọi dùng để chỉ những người chiến thắng, ở mọi thời.