đêm khuya lưỡng lự canh chầy/đường xa nghĩ nỗi sau này mà kinh [...] ma đưa lối quỷ dẫn đường/lại tìm lấy chốn đoạn trường mà đi [...] sen tàn cúc lại nở hoa/sầu dài ngày ngắn đông đà sang xuân
Khi thấy cần một người cho English Opium-Eater, tôi nhận ra trong số những người đã làm một số việc, mà tôi biết (tức là, mà tôi có thể nhìn thấy một số điều), có một người có thể làm được việc ấy (một chuyện tương tự): tôi cần một người có một thứ, purity, hay nói đúng hơn - như bọn hongmao hay nói - candor. Cuốn sách của Thomas De Quincey không cần gì khác ngoài cái đó. Nếu không có, nó chẳng bao giờ có thể được rendu (đây thì lại là như bọn nhaque hay nói). Hơi giống: Steven Spielberg biết là mình cần gì khi mời François Truffaut đóng phim (điển tích).
Lúc ấy, tôi mới bắt đầu nói chuyện với nhân vật. Và Công Hiện đã nhận, rồi làm xong, Gentleman cắn thuốc phiện FYI. Nhưng tôi cũng nhanh chóng nhận ra thêm một điều nữa, Công Hiện có étoffe của một dạng nhân vật rất hiếm gặp ở Việt Nam: đấy là một essayist. Một người viết tiểu luận thì tức là một người thử. Tức là, dám thử. Điều đó cũng đồng nghĩa với: dám bước lùi lại. Hãy để việc tiến lên cho bọn thô lậu.
Trời còn để có hôm nay
ReplyDeleteTan sương đầu ngõ vén mây giữa trời