Showing posts with label manolito. Show all posts
Showing posts with label manolito. Show all posts

Jan 16, 2012

Ô trọc? vưỡn :p



và nữa:


như vậy là đã được sáu quyển, chỉ còn nốt quyển thứ bảy là đủ cả bộ

sắp hết rồi cũng thấy hơi buồn

Sep 6, 2011

Của các bác đây

Cho các bác hâm mộ bạn Ngốc (tên nó trong nguyên bản tiếng Tây Ban Nha là Imbécil, trong bản tiếng Pháp thì gọi là "Le Bêta"). Warning là đừng đọc truyện sau đây khi đang ăn hoặc đang uống nhé :p, nhìn chung kiểu hài hước của các bác Latinh hay như thế này lắm.

Những đứa trẻ màu xanh lơ

Sự thật có thật duy nhất mà mẹ tôi từng nói kể từ khi chúng tôi quen biết nhau (sắp được mười năm rồi) là Ngốc là đứa trẻ ít ngăn nắp nhất hành tinh. Nó khát khi không có nước, nó buồn ngủ khi không có giường, đói khi không có gì ăn, và muốn đi ị khi không có phòng vệ sinh. Và nó không bao giờ biết chờ đợi. Nếu nó khát, chúng tôi phải vào ngay quán cà phê đầu tiên nhìn thấy; nếu nó đói, phải mua bánh ngọt cho nó; nếu nó đánh mất cái ti giả, phải đến hiệu thuốc nào còn mở cửa dù đã là bốn giờ sáng và, nếu nó muốn vào phòng vệ sinh, điều duy nhất nó biết làm là để hai tay ra đằng sau mông, mặt đỏ lựng lên và, như mẹ tôi vẫn nói, điều gì đến sẽ đến. Chúa mới biết chúng tôi phải chạy với tốc độ nào để lên khỏi tàu điện ngầm và tìm cho ra một gốc cây! Nó đã tiến bộ: hồi ba tuổi, nó tụt quần xuống ngay giữa phố, bây giờ nó nhịn được cho đến quán cà phê gần nhất. Tuy nhiên, không muốn cũng phải tin thôi, nó vẫn luôn luôn có cái tính sốt ruột như trước. Nếu muốn một cái kem, nó sẽ gào lên và, chừng nào mẹ tôi còn chưa mua cho nó, nó sẽ vẫn cứ tiếp tục. Tôi, trên thực tế, điều này thật ra tôi thấy ổn, vì nhờ những lần gào thét của nó mà tôi cũng có quyền được một cái kem miễn phí, từ lâu nay, tôi vẫn hay khuyến khích nó khóc lóc một chút để làm cho mẹ tôi dịu xuống. Nhưng nếu như mà cái thằng bợm ấy không cảm thấy muốn ăn kem, thì bạn có thử làm cái thủ thuật nho nhỏ để mua chuộc nó, nó vẫn chẳng buồn cố gắng gì hết cả đâu. Tôi lại gần nó và thì thầm vào tai nó: “Nào, làm đi, sau đó anh sẽ cho em đi cùng anh và Tai To ra công viên”, thế mà nó, nó sẽ bắt đầu hát, ngó lơ đi chỗ khác như thể tôi không tồn tại. Nó là một đứa trẻ rất tàn bạo.

Thế nên khi nhìn thấy nó trong một góc phòng thử đồ, trong trang phục màu xanh lơ kiểu sành điệu, hai tay để đằng sau mông, tôi bắt đầu nổi cáu:

- Mày đừng có làm cái gì đó vào trong cái quần không thuộc về chúng ta chứ.

- Bé em ỉa.

Bé em ỉa. Câu của nó đấy. Tôi thì tôi thấy với một đứa bé tí như thế câu nói này hơi bị mạnh mẽ quá, nhưng không có cách nào dạy nó được một câu khác. Một lần, tôi đã mất đúng một tuần để nhắc đi nhắc lại với nó:

- Em phải nói là em đi ị, vì những đứa bé như em không nói là đi ỉa đâu.

Thế là nó nhìn tôi và nói với tôi, vẻ mặt của nó là vẻ mặt của một đứa bé thiên thần:

- Bé em đi ị.

Tôi vỗ tay hoan hô và cho nó một trong những bức ảnh của tôi làm phần thưởng. Cũng phải trả giá thì tôi mới trở thành huấn luyện viên của nó được đấy. Tôi cho nó hết bức ảnh này đến bức ảnh khác. Nhưng điều khó tin nhất là, khi thời điểm của sự thật xảy đến, khi nhu cầu của nó đã trở nên bức bách lắm rồi, nó vẫn lặp lại cùng sai lầm ấy, thông báo với chúng tôi như sau:

- Bé em ỉa.

Kết quả của toàn bộ câu chuyện đó là tôi đã phải chuyển sang cho nó cả bộ sưu tập ảnh của tôi mà những giờ rèn giũa kiểu Anh quốc vẫn cứ xôi hỏng bỏng không. Để dàn xếp mọi chuyện, mẹ tôi thò đầu vào qua cánh cửa phòng bếp nói với tôi:

- Để cho nó yên ngay lập tức, theo như mẹ biết thì con có phải là viện sĩ hàn lâm về ngôn ngữ đâu.

Bạn thấy đấy, tôi thì ra sức cố gắng làm mọi thứ cho em trai tôi, nhưng mẹ tôi thì cứ lao vào ngăn cản.

Trong góc phòng thay đồ, mặt Ngốc mỗi lúc một đỏ hơn, cũng giống hệt như mọi khi. Bác Luisa lo lắng vì không nghe thấy chúng tôi nói gì, bởi từ vài phút em trai tôi và tôi chỉ thì thầm với nhau.

- Bọn trẻ, bọn trẻ, bác vừa nói vừa gõ cửa, có chuyện gì thế, mở cửa ra, bác không hề tin tưởng một chút nào vào các cháu đâu.

Bạn sẽ hiểu đây là những thời khắc vô cùng căng thẳng. Tôi nói với Ngốc:

- Xin mày đấy, đừng có làm thế.

Vì tôi biết là với nó, cứ cố khăng khăng cũng chẳng ích gì. Một tiếng động khả nghi vang lên.

- Một quả rắm nhỏ, Ngốc nói.

Nó ưa giải thích, đề phòng bạn có chút nghi ngờ nào đó.

- Hai rồi, tôi thông báo khi nghe thấy một tiếng động nữa.

Không khí trong phòng thay đồ trở nên xám xịt, tôi không nói quá lời đâu. Thật may mắn vì cửa phòng không bịt kín lên tận trần. Nếu chúng tôi dang ở trong thang máy thì tôi tin mình đã bắt đầu kinh sợ nỗi thiếu dưỡng khí. Tôi bắt tay vào việc. Tôi cởi cái quần xanh lơ kiểu sành điệu ra, đó là thứ khiến tôi lo ngại hơn cả, rồi tôi bảo nó là chúng tôi sẽ chạy thật nhanh đến chỗ phòng vệ sinh.

- Bé em không đến được đấy đâu.

- Được mà, bé em làm được mà, rồi bé em sẽ thấy: mày phải thít vào như thế này này, mạnh vào, thật mạnh, đến nỗi phải nhắm tịt mắt vào ấy, rồi mày sẽ thấy mọi chuyện khá hơn nhiều.

Nó làm theo mọi động tác mà tôi dạy cho, nó bắt chước thật là giống, trừ một chi tiết quan trọng mà tôi quên biến mất: tôi bảo nó thít, nhưng là vào phía trong. Thế nhưng nó lại thít ra phía ngoài. Mặt nó không còn đỏ lựng như trước, và nó nhìn tôi với vẻ mặt đứa trẻ thiên thần. Trông nó rất nghiêm túc.

- Được rồi. Ra rồi.

Tất cả những điều đó chúng tôi nói thật nhỏ để bác Luisa, vẫn tiếp tục dùng móng tay gãi cánh cửa, không nghe thấy gì.

- Mày bị đần hay sao đấy hả? tôi gằn giọng nói với nó.

Nó bắt đầu rung rung cái cằm như khi sắp khóc. Nhưng không giống như những lần nó bật ra những tiếng hét, không, mà đây là những giọt nước mắt đặc biệt, câm lặng, những giọt nước mắt làm tất cả chúng tôi ở nhà phát khóc, vì nỗi đau đớn mà chúng gây ra cho chúng tôi.

- Nào, đừng có khóc, để tao thu xếp vụ này.

Tôi tự thấy mình đang đảm trách vai trò người anh trai cứu thế. Người anh trai đưa đứa em thoát khỏi nhà tù; người anh trai sẽ đi tìm đứa em say rượu nằm thẳng cẳng trên hè phố; người anh trai trả những món nợ cho đứa em. Người anh trai cứu thế: tôi là vậy đấy. Tôi cởi quần cho nó, gắng hết sức để không hít thở, tránh cái mùi ấy chạy vào mũi tôi. Cứt nằm trong quần sịp của nó, tôi bọc cả lại khéo léo hết mức có thể. Tôi luồn cái gói xuống khe cửa để đẩy sang phòng bên cạnh. Thoát được khỏi bằng chứng phạm tội rồi, chúng tôi mở cửa và tôi nói với bác Luisa:

- Quần áo vừa lắm ạ.

- Mãi mới thấy ra. Bác chờ các cháu được nửa tiếng rồi đấy.

Bác thò đầu vào phòng thử đồ và ném một cái nhìn dò xét vẻ rất sát nhân.

- Sao mà trong này mùi kinh thế!

- Ngốc vừa thả hai quả rắm nhỏ đấy ạ.

- Chúa ơi, đồ con lợn! bác vừa nhìn tôi vừa nói.

Đó chính là sự thật về cuộc đời tôi đấy: em trai tôi làm những trò lợn và tôi là người phải gánh chịu.

- Thế tại sao cái thằng này lại trần truồng? bác Luisa hỏi.

- Đấy là vì mẹ cháu đấy ạ, sáng nay mẹ cháu quên mặc quần sịp cho nó, tôi đáp bằng một phản xạ mau chóng đến mức ngay chính bản thân tôi cũng thấy ngạc nhiên.

- Mẹ gì mà lại thế!

Bác Luisa mua quần sịp cho chúng tôi. Cho cả hai, vì bác nhất quyết muốn xem quần của tôi, và rồi bác phát hiện là nó bị thủng. Bác cho chúng tôi mặc những thứ đồ mới toanh, rồi bác dẫn chúng tôi vào phòng vệ sinh, dấp nước lên tóc chúng tôi và chải ngược ra đằng sau. Đây là lần đầu tiên chúng tôi mặc những chiếc sơ mi cứng như vậy. Có thể nói rằng chúng tôi không có cổ. Chúng tôi thấy rất ngượng khi phải ra phố trong bộ đồ như thế. Đây quả đúng là một siêu thị tạo biến đổi mạnh mẽ. Các cô bán hàng bảo sao mà chúng nó xinh thế, chúng xinh quá đi và, trong khi bác Luisa trả tiền, tôi và Ngốc đứng tạo dáng người bị liệt bên cạnh mấy thằng bé ma nơ canh cho tới lúc không thể nhịn cười được nữa. Bác Luisa cầm lấy tay chúng tôi và bảo chúng tôi, bây giờ, bác rất thích cùng chúng tôi đi ra phố, còn trước đây chúng tôi là những đứa trẻ làm người khác phải hổ thẹn. Trong khi đi xuống các cầu thang cuốn, chúng tôi nghe thấy những tiếng hét của một người vừa bước ra khỏi khu phòng thử đồ, nói rằng ai đó đã ị và để lại cứt ở bên trong.

- Thật là chẳng biết phép tắc gì nữa, bác Luisa nói, vẻ rất ghê sợ, bọn họ đi ị ở trong phòng thử đồ, tè ở ngoài đường, nôn vào các góc phố. Thế giới này điên mất rồi. Các thiên thần bé nhỏ của bác, bác nói, giờ đây đã vô cùng tự hào vì chúng tôi, những đứa trẻ màu xanh lơ, chúng ta phải sống ở trong một cái thế giới như vậy đấy.

Và chúng tôi, hai đứa trẻ mới, chúng tôi mỉm cười với bác như thể chưa từng bao giờ gây điều xấu cho một con ruồi.

Sep 5, 2011

Ô trọc quá :p


Mấy chú khiêng cáng lực lưỡng đặt ông tôi lên giường, trong lúc đó thì ông cứ kêu: “A, a, a…”, vì đó là một người ông vừa thoát khỏi trạng thái gây mê. Tôi và Ngốc muốn lật chăn lên để xem liệu vết rạch mà người ta làm cho ông có thẳng được như lấy thước kẻ mà kẻ hay không, bởi nếu không chúng tôi sẽ đòi ngay sổ góp ý, nhưng mấy chú khiêng cáng lực lưỡng đã đặt những bàn tay to tướng của các chú lên vai chúng tôi, làm chúng tôi sợ chết lên được, và bảo chúng tôi rằng phải giữ cho ông thức mà không được chạm vào ông. Hai giây sau họ đã biến mất và chúng tôi bắt đầu nhận ra thật khó làm sao khi phải ở với một người ông mà không chạm vào, vì chúng tôi là những đứa trẻ luôn luôn trèo lên người khác để giẫm đạp và bằng cách ấy mà thể hiện chúng tôi trìu mến họ đến như thế nào.

Ông làm chúng tôi khổ lắm bởi, ngoài chuyện cứ kêu “A…” suốt không ngừng, ông lại còn muốn ngủ mà chúng tôi thì không để ông ngủ; chúng tôi nói vào tai ông:

- Đừng ngủ, ông ơi, đừng ngủ, nếu không ông sẽ gặp nguy hiểm chết người đấy.

Nhưng ông có thèm nghe chúng tôi nói gì đâu. Mẹ tôi đã đi gọi điện ở bốt điện thoại công cộng vì mẹ đã làm hết pin cái điện thoại di động, và chúng tôi quyết định chỉnh đầu giường cao lên để ông tôi không thể không mở mắt ra. Chúng tôi hỏi xin một đồng nữa của cái ông bị ốm và bật tivi lên cho ông tôi, cái giường đã trở thành giống như một cái ghế phô tơi. Ông không nói: “A” nữa, mà ông nói: “Ái!”. Ông ở giường bên bấm nút một cái chuông ở ngay bên cạnh cái bàn nhỏ của ông, cái lão chỉ điểm xấu tính ấy, và thế là cô y tá khổng lồ xuất hiện ở bậu cửa.

- Cô nhìn xem chúng nó làm gì con người tội nghiệp kia kìa.

Đúng là người ông tôi vẹo hẳn đi và có vẻ rất sợ hãi, miệng há hốc và đầu ngật sang một bên.

Cô y tá hỏi ai dạy dỗ chúng tôi kém thế để mà chúng tôi bây giờ trở thành những đứa trẻ đao phủ của những người ông như thế này, thế là Ngốc trả lời “Mẹ cháu đấy”, đi kèm với nụ cười mà nó vẫn luôn luôn có trên môi mỗi khi nói đến mẹ, vì tôi tin rằng nếu mà có thể, Ngốc và mẹ tôi sẽ tống cổ tất tật chúng tôi ra khỏi nhà, cả bố tôi nữa, để rồi hai người ấy sống với nhau như là hai người yêu nhau.

Cô y tá ấn thật mạnh vào chỗ điều khiển giường lên xuống, cái giường ngay lập tức quay trở về chiều nằm ngang, ông tôi dài thượt ở trên. Chúng tôi nghe thấy tiếng ông nói bằng một cái giọng rất nhỏ:

- Ái!

Ông cùng phòng nói:

- Rồi đây chúng nó sẽ giết chết ông ấy.

Cô y tá đáp lời ông ta, chẳng buồn nhìn lấy một mảy may:

- Ông im mồm đi!

Mẹ của Ngốc, “mẹ của nó”, như nó vẫn thích nói, cái người dường như không ý thức được rằng tôi mới là đứa xuất hiện trên hành tinh này trước và rằng mẹ cũng là mẹ tôi, vậy là mẹ của nó đứng trước cửa, và cả hai chúng tôi bắt đầu run lên bởi, trên đời này nếu còn có gì tồi tệ hơn một cô y tá cho bệnh nhân uống thuốc độc, thì đó chính là mẹ của bạn, khi mẹ tức giận. Nhưng, vì mẹ của Ngốc là người không thể đoán trước, thay vì mắng chúng tôi trước mặt người khác như mẹ vẫn làm, gần như là luôn luôn, lần này mẹ lại bảo vệ chúng tôi:

- Các thiên thần bé nhỏ… Chúng làm tất cả những chuyện đó là vì chúng yêu ông của chúng lắm đấy.

- Có những tình yêu giết người đấy, thưa chị, cái ông bị ốm ở giường bên lên tiếng, tôi tin là cái ông ấy ghét chúng tôi thậm tệ.

- Tốt hơn hết là chị dẫn chúng đi đi, cô y tá cao lớn nói, đừng đưa chúng nó trở lại trước khi ông đây hồi phục được một chút.

- Hôn ông đi, mẹ bảo Ngốc.

- Nhẹ nhàng thôi, người phụ nữ khổng lồ nói.

Tôi và Ngốc tiến lại gần ông.

- Ông ơi, bọn cháu phải đi đây, vì họ không muốn bọn cháu ở lại đây. Bọn cháu thì sẵn sàng ở lại lắm, nhưng họ bảo bọn cháu làm phiền ông.

Ngốc không muốn bị nhấc lên, nó tóm lấy một cái ghế, tự mình trèo lên. Nó cứ như thế đấy, những lúc lên cơn đòi sự độc lập.

- Ông không có tuyến tiền liệt, ông đang bị đau.

Ngốc chẩn đoán như vậy bên tai ông tôi đấy.

Ông gật đầu.

- Ông lấy cái ti giả của bé em nhé.

Ngốc rút nó ra từ trong túi rồi nhét xuống dưới gối.

Chỉ chúng tôi, tức là mẹ và tôi, hiểu được tầm quan trọng của món quà mà Ngốc vừa tặng đi. Nó đã cho ông cái ti giả to của nó: cái mà tôi từng vứt qua cửa sổ vào ngày sinh nhật nó rồi phải chạy xuống phố để tìm; cũng chính là cái bị rơi vào bồn cầu vì nó rất thích nhìn ngay sản phẩm nội tạng của mình để xem có to hay không, rồi một ngày cái sản phẩm đó to đến nỗi em trai tôi thốt lên: “Ồ ồ ồ!” và thế là cái ti giả rơi khỏi miệng nó, sau đó mẹ đã định vứt nó đi nhưng nó khóc lóc đến nỗi mẹ đành phải đun nó trong nước sôi rồi trả lại cho nó; cái ti giả có thâm niên cao nhất trong bộ sưu tập của nó, gần như là một đồ vật trưng bày trong bào tàng, cái mà chúng tôi đều gọi là “titi”; cái mà con Boni từng có lần ăn cắp tha về ổ của nó, rồi bác Luisa mang trả cho chúng tôi, bác bảo mẹ tôi là Ngốc có thể lây bệnh cúm sang cho con Boni; cái mà nó từng nhúng vào mọi loại nước xốt, chỉ nhúng một tí ti phần đầu ti, như thể nó là một đầu bếp 3 sao; cái mà tối nào vào lúc mười giờ, sau bữa tối, nó cũng đi tìm, rồi sau đó ngậm vào mồm nằm trên ghế sofa mà thốt ra những tiếng “gônhô, gônhô, gônhô” lừng danh của nó; cái ti giả khiến nó khóc rống lên như bò mỗi khi đánh mất ở đâu đó; cái ti giả mà chúng tôi lùng tìm khắp nhà, nhiều lần còn xuống tận nhà bác Luisa, rồi trước cửa khu nhà, tại quán Tropezón, bởi chúng tôi sợ nếu không tìm thấy thì nó sẽ hú hét suốt cả đêm mất; cái ti giả từng làm bố tôi phải về nhà ngủ một đêm thứ Hai vì nó bị rơi xuống ghế chiếc xe tải khi chúng tôi trèo lên chào tạm biệt bố; bố tôi đã phải lái xe gần bốn trăm cây số để Ngốc có thể ngủ được đêm hôm ấy, và khi xuống khỏi xe thì bố có vẻ mặt của một người rất tức giận, một bộ mặt mà cả tôi lẫn Ngốc đều chưa bao giờ nhìn thấy, và khi sau đó bố lại gần chúng tôi, chúng tôi sợ kinh khủng, rồi bố rút cái ti giả ra khỏi túi, vừa rút vừa hét:

- Thằng nào làm rơi nó vào trong xe của bố hả?

Cả hai đứa chúng tôi bắt đầu run lên vì chưa bao giờ thấy bố biến thành cái con quỷ đứng trước mặt chúng tôi kia. Ngốc khóc òa lên, và cả tôi cũng vậy, để nhỡ đâu việc ấy có thể giúp ích gì đó, và thế là bố mới bảo đây chỉ là một câu nói đùa thôi. Nhờ cái ti giả của Ngốc, chúng tôi không bao giờ còn tin vào tiết mục người bố đáng sợ nữa. Cũng nhờ cái ti giả này, chúng tôi mới có bố ở nhà vào một buổi tối thứ Hai. Mẹ vừa cười vừa nói:

- Nếu mà biết thế này thì chính em đã để cái ti giả lên ghế xe để anh ở nhà mọi buổi tối thứ Hai.

Đấy, cái ti giả mà Ngốc nhét xuống dưới gối của ông là cái ti giả như thế đấy. Để bạn hình dung được một chút giá trị của món quà. Nó gần đáng giá bằng tấm huy chương tình yêu ngày lễ mẹ, hoặc một viên kim cương. Mắt người mẹ của Ngốc ướt rượt, mắt tôi cũng thế, nhưng tôi giấu chúng đi vì tôi muốn để Ngốc ghi thêm điểm nữa ngoài những điểm mà nó đã giành được.

- Ông ơi, tôi nói với ông, ông có muốn cháu lắp răng giả cho ông trước khi bọn cháu đi không?

- Hiện tại thì ông không cần răng đâu.

Mẹ của Ngốc cầm tay chúng tôi, bảo mẹ sẽ dẫn chúng tôi đến nhà bác Luisa. Chúng tôi rời bệnh viện, cổ họng thắt lại đến nỗi gần như không nuốt nổi nước bọt.

Jul 25, 2011

Châm chích mích lòng

thế nên ta tiếp tục chiến dịch Manolito để chống lại chiều hướng ô trọc của cuộc đời :p chiến dịch đang vào giai đoạn nước rút hehe


Một bữa nọ, tôi đang xếp hàng vào rạp ở Carabanchel để xem phim Zorro thì một thằng tiến lại gần tôi, chẳng ngại ngần gì mà hỏi luôn:

- Này, cậu kia, cậu có phải Manolito Mắt Kính không?

Tôi trả lời cái thằng bé ấy là đúng, tôi đây, làm sao nó biết. Thằng bé ấy mới bảo nó đoán ra nhờ vào cặp kính của tôi, vì tôi đeo kính có buộc dây chun, vì tôi dắt tay Ngốc, nhờ vào cặp tai của Tai To đang đứng bên cạnh tôi, vì đi cùng tôi còn có một thằng đầu gấu, chắc là Yihad, và còn vì tôi đi với hai đứa thiếu điều thì thành con trai, hiển nhiên tức là Susana Quần Xi líp Bẩn và Melody Martínez.

Tất cả chúng tôi choáng ghê lắm trước trí thông minh siêu nhiên của thằng bé thầy bói ấy, thế là chúng tôi vây lấy nó để đặt những câu hỏi về đời chúng tôi, nó biết sạch sành sanh, bởi nó đã đọc bốn tập sách viết về cuộc đời tôi.

Thằng bé thầy bói đã xuất sắc trả lời mọi bài kiểm tra: về bác Luisa, về những cái đét hẹn giờ của mẹ tôi, về tuyến tiền liệt của ông tôi hoặc về những bộ tóc giả của bố nuôi Bernabé của tôi, nhưng đề tài mà nó không trả lời được câu nào là đề tài bố tôi, vì nó bảo nó chưa bao giờ thấy bố tôi ở chương nào trong cuộc đời ghê sợ của tôi. Cả đám bạn tôi, thêm thế nữa lại là lũ bạn con heo và phản bội, đồng ý với nó và đồng thanh nói:

- Đúng đấy, đúng đấy, cậu chẳng bao giờ kể về bố cậu cả.

Sự thật nằm ở chỗ tôi không kể về bố là bởi bố tôi có bao giờ phàn nàn đâu, bố không như những người khác cứ luôn luôn quấy rối tôi để mà tôi phải kể chuyện này chuyện khác. Vậy nên cuốn sách này chủ yếu tôi dành tặng cho bố tôi, vì mùa hè năm nay một thứ chỉ xảy đến một lần trong đời đã diễn ra, và bố tôi là nhân vật chính thứ hai của câu chuyện, nhân vật chính thứ nhất là tôi, và các nhân vật khác thì vẫn như thường lệ: Ngốc, ông tôi, Tai To, bác Luisa, mẹ tôi, Melody, Yihad… Phải nói cho rõ, nếu tôi không kể về họ trong mọi cuốn sách của mình, thì họ sẽ bực lắm, sẽ không nói chuyện với tôi nữa, vậy nên thực sự tôi chẳng có lựa chọn nào. Hẳn cũng chính vì thế mà các tập sách về đời tôi luôn luôn đầy nhóc người, để không làm ai phật lòng và để tôi không bị rơi vào tình trạng không có bạn. Ông tôi bảo tôi:

- À, Manolito ạ, cháu thực sự là quá mức cả nể đấy…

Điều đó đúng, tôi chính là người tốt bụng nhất mà tôi từng biết.




(tổng cộng có 7 tập, bây giờ tập 1 bắt đầu khó tìm rồi :p)

Jun 6, 2011

Người dân khu phố than phiền


Không được kể lại những gì bây giờ tôi sẽ kể cho ai hết đâu đấy nhé, bởi tôi đã khóc rất nhiều, và tôi thấy hơi ngượng với các chương sách có cảnh tôi khóc. Theo ông tôi, khi đã có chừng ấy cuốn sách về cuộc đời một người, thì cũng bình thường khi nhân vật chính (chẳng hạn như tôi) đôi khi có khóc vì một nỗi bất hạnh khủng khiếp nào đó; ông tôi bảo cái chuyện ấy làm độc giả thích lắm, độc giả cũng sẽ khóc như thể bất hạnh đó là của họ luôn. Độc giả gì mà kỳ cục nhỉ! Tôi thì, những người mà tôi biết, dĩ nhiên đều sống ở Carabanchel cả, tất tật sẽ lăn ra cười mỗi khi nhân vật chính gặp phải vô vàn bất hạnh, đặc biệt khi nhân vật chính là tôi. Thằng đầu gấu khu phố tôi, Yihad, nói cái mà nó thích nhất trong những cuốn sách về cuộc đời tôi là lúc tôi bị ngã, hoặc lúc mẹ tôi cho tôi một cái đét, hoặc lúc nó đập vỡ kính của tôi. Nhưng Yihad ngoài chuyện đầu gấu còn là một thằng nói dối, vì chính mẹ nó một hôm đã nói cho tôi biết: “Đừng chú ý đến nó, Manolito ạ, nó chẳng bao giờ mở một quyển sách nào hết đâu, kể cả là sách viết về nó”.

Thoạt tiên, ở khu phố tôi, mọi người đều mua tập đầu bộ tiểu sử của tôi vì nó mới mẻ và để thấy có họ ở trong sách không, nhưng họ nhanh chóng bực tức và thôi không mua nữa khi đã biết tôi nói gì về họ, nhất là khi thấy Emilio Urberuaga vẽ họ ra sao. Cô Asunción đến lớp nói người ta vẽ cô như một con bò cái to béo, chúng tôi cười đến chết mất lúc cô bảo cô không muốn thấy đứa trẻ con nào cầm một trong những cuốn sách của tôi nữa. Bác hàng xóm Luisa thì nói cái con người đã vẽ bác làm bác như đã năm mươi tuổi rồi ấy.

- Luisa, mẹ tôi bảo bác, như thế thì có gì đáng ngạc nhiên đâu, chị năm mươi hai tuổi rồi cơ mà.

- Đúng, nhưng anh ta có biết điều đó đâu, và chị cũng sẽ phải đồng ý với tôi, Catalina ạ, là bề ngoài trông tôi trẻ hơn đến mười tuổi! Một nghệ sĩ không được phép làm như vậy, một nghệ sĩ phải vẽ sao cho chị đẹp lên, nếu không thì đừng có mà vẽ, hoặc là anh ta nên vẽ mẹ anh ta ấy.

- Chị cứ bình tĩnh nào, mẹ tôi đáp, tôi thì anh ta lúc nào cũng vẽ có cái cằm gớm ghiếc đó, trông như một con bồ nông.

Bác Ezequiel cũng không hài lòng vì bác nói trên các bức tranh, không thể ưa nổi những thay đổi mà họa sĩ đã gây ra trong quán bar của bác:

- Không cười đâu nhé, hôm nay thì Tropezón giống hệt một quán cà phê Paris, nhưng rõ ràng là cái ông ấy chẳng biết điều đó đâu.

- Thì cứ nói là anh ta không muốn biết đi!

Đó là một người khách của quán, cả ông cũng từng bị vẽ trong một cuốn sách.

Bố tôi cũng phàn nàn, bố phàn nàn là trên những bức tranh bố luôn luôn rất béo:

- Anh chưa bao giờ có một cái bụng phệ như thế cả, Catalina, chưa bao giờ hết cả!

Đúng là tôi chưa thấy một ai ở khu phố tôi hài lòng về nhân vật mình trong những cuốn sách. Không, tôi nói dối đấy, có một người: Ngốc, nó thích tự tán dương bằng cách nói họa sĩ lúc nào cũng vẽ nó lên tranh bìa. Nhưng mẹ không thích nó luôn luôn bị vẽ với cái ti giả ngậm ở miệng, vì mẹ nói có nguy cơ nó sẽ thấy như thế là hay ho lắm.

- Mẹ đang làm hết sức mình để cái thằng bé đó không ngậm ti giả nữa, thế mà cái tay kia lại không ngừng vẽ nó ngậm thứ ấy.

Như vậy tôi đã nói thoạt đầu người dân trong khu phố tôi mua những cuốn sách. Nhưng họ đã ngừng mua vì họ nói sẽ không tiếp tục tiêu tiền để thấy mình béo, xấu và lố bịch. Thậm chí còn có những người nói điều đó với mẹ tôi ngoài phố, để rồi sau đó mẹ bảo tôi:

- Đủ rồi đấy, Manolito ạ, cuối cùng rồi thì mọi người sẽ ghét mẹ cho mà xem.

- Con thì không, mẹ ạ. Toàn bộ chuyện này là do cái bà viết sách, bà ấy chỉ giữ lại những gì tồi tệ nhất mà con kể thôi.

Rốt cuộc, nói tóm lại, câu chuyện giờ đây tôi muốn kể và tôi sẽ bắt đầu từ khởi thủy, là vào một chiều thứ Sáu tôi cùng ông tôi đến phòng khám, rồi bác sĩ Morales bảo ông tôi rằng cái chuyện về tuyến tiền liệt không thể tiếp tục như vậy được, bác sẽ sử dụng những biện pháp mạnh tay bởi tuyến tiền liệt của ông tôi là một tuyến tiền liệt kinh dị lắm, rằng cứ mỗi phút trôi qua nó lại to thêm ra. Mặt ông tái mét, ông chụm hai tay che phía trước cái tuyến tiền liệt đang bị nhắc tới, có thể là vì ông sợ bác sĩ sẽ rút phắt ra một con dao mổ mà rạch luôn một nhát tại chỗ. Nhưng không hề.

- Bình tĩnh đi nào, bác sĩ Morales nói, bác đã đoán ra ý nghĩ của ông, chúng tôi sẽ cắt nó đi hộ ông ở bệnh viện, có thuốc gây mê, giống như với mọi ông già.

Ông tôi chậm chạp bước ra khỏi phòng khám, dáng vẻ buồn bã hết sức.

- Ông ơi, tôi mới bảo ông, nếu tuyến tiền liệt của ông nặng quá thì ông cứ dựa vào vai cháu đây này, chúng ta cùng nhau gánh thì trọng lượng của nó sẽ giảm đi ngay.

Nhưng ông đáp là ông không đi chậm vì trọng lượng cái tuyến tiền luyệt bị sưng phồng của ông, mà là vì thỉnh thoảng những người ông lại gặp một nỗi sợ kinh khiếp. Chúng tôi phải đến Phố Lớn bởi mẹ đã sai chúng tôi đi mua áo phông Thermolactyl cho tôi và Ngốc, mẹ rất thích nhìn thấy chúng tôi đổ mồ hôi trong mùa đông và, chừng nào chúng tôi còn chưa bị mẩn ngứa ở cổ thì mẹ còn chưa thấy yên ổn trong lòng. Chúng tôi đi taxi vì ông tôi bảo, đang buồn bã như thế này, ông không muốn đi tàu điện ngầm, rằng ông sẽ có đầy đủ thời gian ở bên dưới mặt đất, một ngày nào đó. Ông tôi là như vậy đấy: một người sinh ra đã rất lạc quan.

--------------

Còn đây là về Những thứ họ mang.

Jan 29, 2011

Trình bày

các bác tìm hiểu mối quan hệ giữa tác giả và nhân vật qua trường hợp Manolito Mắt Kính nhá :)


Hôm trước, ở cửa hàng thịt, mẹ của Óscar Mayer nói với mẹ tôi thế này:

- Tôi sẽ mua cho Óscar nhà tôi một cái máy vi tính xách tay để nó viết lại cuộc đời nó. Xét cho cùng, những gì Manolito nhà chị kể chẳng có gì đặc biệt hết cả.

- Tốt thôi, nhưng làm thế thì sẽ phải sẵn sàng mà chịu nhiều rủi ro lắm đấy. Manolito nhà tôi đã phải thú nhận ngay từ đầu rằng nó bị gọi là Mắt Kính; con trai chị sẽ phải ký tên là Óscar Mayer [một nhãn hiệu xúc xích ở Tây Ban Nha], viết hoa từng chữ một.

- Không có chuyện đó đâu nhé, nó tên là Óscar Sandoval chứ.

Thế là mẹ tôi đáp lại ngay:

- Chị hãy công nhận là ở Carabanchel này, chẳng ai biết nó tên là Óscar Sandoval cả.

Và tất cả các bà cùng đồng thanh:

- Công nhận đi, công nhận đi!

Ở khu phố của tôi mọi chuyện cứ diễn ra như vậy đấy, người dân thích nói thẳng toẹt mọi thứ vào mặt nhau; ở đây, không ai có thể lừa ai hết.

Cậu bạn Óscar Mayer của tôi sẽ không bao giờ viết về cuộc đời mình bởi mẹ nó sẽ không bao giờ để nó bắt đầu cuốn tiểu sử tự thuật của mình bằng câu: “Tôi tên là Óscar Sandoval, nhưng tất tật lũ bạn tôi đều biết đến tôi dưới cái tên Óscar Mayer, ông vua xúc xích”.

Phải nói rằng phải can đảm lắm thì mới viết được một tiểu sử tự thuật. Mỗi lần một tập mới trong bộ bách khoa toàn thư vĩ đại về đời tôi được in, tôi lại thấy vô cùng xấu hổ khi ra đường, bởi mọi người đều biết rõ về những điều sâu kín hết mức của chúng tôi, và không chỉ có tôi, mẹ cũng rất xấu hổ khi đến chợ để rồi bác Martín bán cá nói với mẹ:

- Trời ơi, Catalina, chị đừng có đét Manolito nhà chị như thế nữa chứ; đét thế rồi đến trường thì làm sao mà học hành được.

- Cái đó thì đúng đấy, một bà lợi dụng cơ hội để nói xen vào, tôi ấy à, con trai tôi, nếu phải đét nó, thì tôi đét vào đít, lấy giày đi ở nhà mà đét chứ, để nó không bị đau mà tôi cũng không bị đau.

Trong các quán bar cho dân lái xe tải, những người phục vụ hỏi bố tôi như sau:

- Thật ra thì Manolo ơi, con trai anh nó nói anh còn phải trả nợ cho cái xe bao nhiêu tiền nữa nhỉ?

Bác Luisa cũng không thích mọi người biết bác Bernabé hay có xu hướng thả khí độc trong bụng ra, không thích mọi người biết bác đội một bộ tóc giả. Thế nhưng mẹ tôi vẫn tìm cách nói lý với bác ấy:

- Nhưng mà này, sao chị lại cứ muốn mọi người không biết anh ấy đội tóc giả trong khi mỗi Chủ nhật anh ấy lại đội một bộ có màu khác nhau nhỉ; thôi được rồi, về câu chuyện thải khí độc trong bụng… ta cũng biết nhiều người như thế mà.

Ông tôi thì chẳng thấy hề hấn gì khi mọi bí mật của mình đều bị phanh phui:

- Người ta có biết tất cả đống răng của tôi đều là răng giả thì cũng có làm sao đâu, biết tôi có vấn đề về tuyến tiền liệt thì cũng có làm sao đâu, biết tôi ngáy như kéo bễ và cả ngày cứ ngồi lì ở quán Tropezón thì cũng có làm sao đâu… Từ khi các bà già ở Câu lạc bộ Hưu trí biết mọi khiếm khuyết của tôi, họ bổ nháo bổ nhào vào tôi như một đàn ruồi. Giờ đây, các bà ấy còn thích tôi hơn trước đây, cái hồi họ cứ tưởng tôi chính là hiện thân của một ông già hoàn hảo.

Ngốc cũng vui sướng, mặc dù nó không hề thích gì chuyện tên thật của nó xuất hiện trong tập hai. Nó thì chỉ muốn cứ tiếp tục làm đứa trẻ bốn tuổi theo kiểu cổ điển, với một điều bí ẩn cần che giấu thôi.

Thôi được rồi, nói gì thì nói, ngay cả khi Óscar Mayer đã sẵn sàng kể những chuyện đáng xẩu hổ nhất trong đời nó, thì để viết ra được cuộc đời ấy, có một cái máy vi tính xách tay đâu đã đủ, vì sự thật là tôi chưa bao giờ viết những gì mà bạn đang đọc đây. Người đã viết là cái có tên ở trang bìa ấy. Chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên cách đây đã nhiều năm, bà ấy tìm kiếm trẻ con trên phạm vi toàn hành tinh và, rốt cuộc, bà ấy đã chọn tôi. Bà ấy đến nhà tôi, đặt một chiếc máy ghi âm lên bàn và bắt tôi nói, chẳng chút xót thương nào hết. Trong suốt khoảng thời gian đó, bà ấy cứ liên hồi nhét vào miệng những cái bánh ngọt mà mẹ tôi mua từ cửa hàng bánh của Bà Porfiria mang lên. Mẹ tôi và bác Luisa quan sát bà ấy qua khóe mắt. Khi bà ấy đã đi, bác Luisa bảo:

- Sao mà cái bà ấy ăn lắm…!

Với bà ấy, tôi đã kể rất nhiều chuyện, thậm chí là cả những chuyện lẽ ra không bao giờ tôi nên kể, theo lời mẹ tôi. Khía cạnh tốt trong câu chuyện này là chúng tôi, nhà García Moreno, chúng tôi đã trở nên nổi tiếng toàn thế giới, khía cạnh tệ là điều đó chẳng giúp gì được cho chúng tôi, bởi nó không mang lại cho chúng tôi một xu nào, dù cho có người nói bà ấy đã trở nên vô cùng giàu có bằng những đồng đô la kiếm được nhờ các câu chuyện của tôi.

Cách đây chưa lâu lắm, bà ấy gọi điện đến. Mẹ tôi nói:

- Kìa, lại là bà ta quay trở lại để kiếm cho đầy túi đấy.

Lần này, chúng tôi hẹn gặp ở quán Tropezón. Chúng tôi có nghĩa là mẹ tôi, bác Luisa, ông tôi, tôi và Ngốc… và máy ghi âm đặt ngay giữa bàn, như mọi khi. Cái bà có tên ở trang bìa ấy hỏi mẹ tôi và bác Luisa liệu hai người có thể sang ngồi ở bàn khác hay không:

- Để thằng bé không bị rối trí quá…

Và khi chúng tôi chỉ còn lại hai người với nhau, ấy bảo tôi phải kể những gì tôi chưa bao giờ kể về cuộc sống trong gia đình tôi và về các bạn của tôi. Bà ấy nói những câu chuyện của chúng tôi đang cạnh tranh với các chương trình thịt tế [cháu nó nhầm ;p] trên tivi, phim tình dục và vấn đề bạo lực.

- Nào, xả cho cô những thứ bí mật khó nói đi nào.

- Đồng ý, nhưng với một điều kiện…

- Điều kiện gì nào? Cô chấp nhận tất, bà ấy nói, ở thời điểm căng thẳng tột cùng như lúc này.

- Cháu muốn trên bìa sách tên cháu phải to hơn tên cô, và tên cô phải thật là nhỏ, để ai ai cũng nghĩ rằng cháu mới là người viết cuốn sách. Hoặc cô chấp nhận như vậy, hoặc cô sẽ không có gì hết.

Bà ấy suy nghĩ trong năm phút, năm phút đáng nguyền rủa.

- Được rồi, cô đồng ý.

Tôi cũng đòi các chữ cái trong tên tôi phải sáng lên rồi tắt đi, nhưng bà ấy đáp về mặt kỹ thuật điều đó là không thể.

Rồi tôi uống một ngụm rượu từ cốc whisky thứ hai của mình (thật ra là cốc Coca-Cola thứ hai) và bắt đầu kể cho bà ấy nghe những chương câu chuyện đời tôi, những chương còn chưa bao giờ vượt qua các bức tường Carabanchel, giờ đây chúng đang ở ngay trước mắt bạn. Ông tôi nói để an ủi tôi:

- Đừng lo lắng gì hết, Manolito ạ, ông chưa bao giờ biết một gia đình nào không có bí mật khó nói phải che giấu đâu.

Người phụ nữ ấy đi khỏi cùng cuộn băng cát xét và sau một thời gian, bà ấy gửi cho tôi cuốn sách này, tức là cuốn sách thứ ba.

Tôi không biết liệu bà ấy có trở lại hay không bởi, sau ba tiếng ghi âm, lúc bà ấy tiến lại gần quầy bar để trả tiền, bác Ezequiel đã nói với bà ấy:

- Mười một nghìn đồng.

Trên thực tế, mặc dù bà ấy không hề biết, bố tôi, bác Bernabé, ông của Yihad, Yihad, Tai To, Melody Martínez, Susana, bạn trai của mẹ Tai To, mẹ của Tai To, Bà Porfiria, cô Asunción, Mù Tạt, Melanie, Jessica trước đây từng béo ị, Paquito Medina và Boni (nó đã ăn mấy con tôm) đều đến dự bữa tiệc. Người phụ nữ nín thở, rồi sau đó rời khỏi Tropezón mà gần như không cả chào tạm biệt.

- Mẹ có nghĩ là bà ấy giận không? tôi hỏi mẹ.

- Kệ bà ấy chứ; bà ấy nợ chúng ta mà, với toàn bộ số tiền mà bà ấy kiếm được nhờ chúng ta…

Và chúng tôi, các nhân vật của cuốn sách khủng khiếp này, chúng tôi chạm cốc với nhau, chẳng buồn nghĩ gì đến bà ấy nữa.

Jan 12, 2011

How to get high baby?

Người chiến thắng luôn luôn là như thế

Dù cho người ta có thực hiện một cuộc siêu giải phẫu thẩm mỹ cho ông tôi, làm cho mặt ông trở nên nhẵn lì mềm mại như cặp mông nhỏ xíu của Ngốc, thì tôi vẫn cứ nhận ra ông giữa đám đông một nghìn người dân của Hành tinh này, ấy là bởi ngay cả khi muốn trốn bằng mọi giá, ông vẫn không thể qua được một bài sát hạch then chốt lúc nào cũng làm ông bị lộ ở giây phút cuối cùng, cái bài sát hạch còn đáng tin hơn cả một vết sẹo bí mật (mà thật ra là ông có):

Bạn bật một cái băng cát xét chơi điệu twist, bạn đứng trước đám người rồi cứ thế mà hồi hộp chờ đợi kết quả thôi. Sẽ luôn luôn có một người vừa nhảy nhót vừa tách ra khỏi đoàn người, nụ cười tươi tắn trên môi và hai tay để ở tư thế đúng như là đang ôm một cô gái vô hình và vô cùng bốc lửa. Cái người ấy sẽ là, không thể sai lệch được, Nicolás Moreno: ông tôi. Ông biết điều ấy, ông còn công khai thừa nhận nữa:

- Cứ nghe thấy một điệu twist là chân ông đã bắt đầu tự nhảy nhót rồi.

Nơi nào có một dàn nhạc, thì bạn cứ yên tâm là chắc chắn có ông tôi. Vài buổi sáng Chủ nhật, ông lén lút cùng Ngốc đi xuống phố. Ông không nói là đi đâu. Mẹ tôi, chắc mẹ là một người bà con xa của James Bond, nói:

- Ông con đang đi đến chỗ mấy tay có con dê đấy.

Mấy tay có con dê, đó là mấy người hay mang một con dê cùng một cái đàn ác-coóc-đê-ông đến chơi các bản twist ở Công viên Cây Treo cổ vào các ngày lễ. Mẹ tôi và tôi ra chỗ cửa sổ, chúng tôi thấy ngay ông đang nhảy, trên tay bế Ngốc. Mẹ nói:

- Không, sao lại thế được cơ chứ!

Thế là bố tôi đáp lời ngay:

- Để bố thoải mái tự nhiên đi, cứ để bố nhảy múa như là bố thích đi.


Một lần, mẹ tôi, một người rất bạo dạn, nhoài hẳn người ra cửa sổ đến mức hai chân nhấc lên khỏi mặt đất, gào thật to:

- Bố ơi, lạy Chúa, bố không biết ngượng à?

- Có con không biết ngượng ấy, Catalina ạ, hàng xóm ai cũng nghe thấy con hét.

- Hàng xóm nghe thấy thì có làm sao: Bốốốốốốốố!

Nhưng ông tôi say sưa với món nhạc twist đến mức không nghe mẹ nữa. Chỉ có Ngốc còn để ý là chúng tôi đang nhìn hai người từ trên nhà, thành thử mỗi vòng nó lại giơ cái ti giả lên vẫy chào chúng tôi. Mẹ tôi hét tiếp, nhưng chẳng ích gì. Tôi thấy rất rõ mỗi lần mẹ dồn sức để hét thì hai chân mẹ lại nhấc lên cao hơn khỏi mặt đất, nhưng vì mẹ không thích bị xen ngang mỗi khi đang mải hành động, nên tôi không nói gì để tránh hậu họa. Thế rồi, thiếu chút nữa tôi đã mất đi một người mẹ. Đột nhiên, mẹ bật ra một tiếng hét kinh hoàng; bố tôi vội nhảy dựng dậy khỏi ghế sofa như một người điên, chạy tới túm lấy hai cổ chân mẹ. Mẹ tôi ngồi phịch xuống đất, mẹ òa khóc vì sợ quá.

- Catalina, em mà còn làm như thế nữa là sẽ có ngày em rơi khỏi cửa sổ, rồi thì anh sẽ chết vì lên cơn nhồi máu đấy.

Viễn cảnh khiếp thật; mất cả bố cả mẹ cùng một lúc, ngay trước mũi. Sau đó bố mẹ lại còn bảo được rằng nếu tôi có mơ thấy ác mộng hay lên cơn chập mạch thì đó là vì tôi xem ti vi quá nhiều. Ở nhà tôi, thực tế vượt quá mọi chương trình tin tức đẫm máu nhất.

Chắc bạn cứ tưởng rằng sau sự cố kinh khủng ấy, mẹ tôi đã bình tĩnh lại để mà thôi đứng ở cửa sổ hét gọi ông tôi. Bạn nhầm đấy. Mẹ vẫn tiếp tục hét, nhưng giờ đây mẹ cẩn thận lắm. Mẹ nói với bố:

- Manolo, giữ hộ váy cho em để em hét.

Thế là bố tôi và tôi túm lấy váy mẹ để mẹ hét.

- Con còn muốn gì nữa nào, hả Manolito, bố thà bị lố bịch như thế này còn hơn là để mẹ con tự giết mình.

Cả tôi cũng thà như vậy còn hơn, nói thật lòng.

Bố tôi ủng hộ việc để cho người khác tự do mà sống, còn mẹ tôi ủng hộ việc không để cho ai sống hết. Nhất là giờ đây mẹ ngượng vì người ta bắt đầu đặt biệt danh cho ông tôi là “Travolta của khu Carabanchel”. Mẹ không muốn là con gái của Travolta. Tôi thì ngược lại, tôi vô cùng tự hào. Quá hay luôn. Bạn cũng thấy rồi đấy, trong nhà García Moreno lúc nào sự bất hòa cũng ngự trị.

Tôi đã chuẩn bị trước tinh thần cho bạn rồi nhé, bạn khỏi phải quá ngạc nhiên khi biết rằng vào ngày lễ thánh Pedro, ngày trọng đại của khu Carabanchel, ông tôi, tôi và Ngốc, chúng tôi xuống ngồi ở Công viên Cây Treo cổ, hai tiếng trước khi các nhạc công của Dàn nhạc Lớn Thiên Đường tới nơi, và toàn bộ việc ấy là bởi ông Nicolás của tôi rất thích xem người ta dựng sân khấu. Và đặc biệt ông thích thấy cô ca sĩ trèo lên xe tải để thay quần áo rồi sau đó đi ra, khác hoàn toàn, trong một bộ váy sáng lóng lánh theo tiếng nhạc.

Mẹ tôi đã bảo ông phải đưa chúng tôi về nhà vào lúc mười một giờ.

- Con nói mười một giờ rồi đấy nhé!

- Nhưng vậy là con không tin tưởng vào bố của con phải không, hả Catalina?

- Không!

Mẹ tôi là thế đấy: sự thật được ưu tiên trước hết, ngay cả khi là sự thật đau đớn.

Dù thế nào đi nữa, không thể có chuyện bất kỳ ai làm hỏng đi ngày hội của chúng tôi. Dẫu sao thì ngày hội tuyệt đỉnh thánh Pedro chỉ diễn ra một lần mỗi năm. Bác chủ quán Tropezón đã dựng một quầy bar ngoài trời. Chúng tôi là những người đầu tiên tiến tới chỗ quầy. Ông tôi nói:

- Hai thằng bé này và tôi, lấy đồ như thường lệ.

Hai thằng bé này chính là tôi và Ngốc, bởi tôi cần phải giải thích mọi thứ. Đó chính là những cốc Coca-Cola đầu tiên và ly rượu vang đỏ đầu tiên của buổi tối.

Cho tới khi Dàn nhạc Thiên Đường bắt đầu chơi, ông tôi đã mua cho chúng tôi ít nhất là hai cốc Coca nữa. Tôi không thích uống một mình. Thế là Ngốc và tôi, chúng tôi đã tập trung vào trong bụng mình nhiều ga đến mức chúng tôi chơi được tới năm ván trong cuộc thi đánh rắm lừng danh của mình. Tôi công nhận, ngay cả khi điều này làm tôi bực bội, rằng trong môn nghệ thuật này Ngốc là số một. Tôi sẽ còn nhớ mãi một lời khuyên của ông tôi:

- Trong đời, cần phải biết thua. Về vụ này thì chúng ta, người nhà García Moreno, chúng ta là các chuyên gia.

Những người đầu tiên của cả khu Carabanchel bắt đầu nhảy múa là ông tôi, tôi và Ngốc. Tôi làm việc này một phần cũng là vì cô ca sĩ: thật buồn khi chẳng ai chịu nhảy khi cô hát cả. Thật may mắn, ở bài hát thứ ba, mọi người cũng bắt đầu nhúc nhích; tôi đã có thể quay trở lại quầy bar Tropezón để tiếp tục uống Coca-Cola với Tai To, cái thằng này thì lúc nào cũng dính chặt lấy quầy bar. Thỉnh thoảng ông tôi và Ngốc rời khỏi chỗ nhảy để rồi quay lại đó ngay, như thường lệ. Tôi cũng không biết là bao nhiêu chuyến đi-về nữa. Theo một số phiên bản thì là mười, theo một số phiên bản khác thì là mười hai… Và chuyện cứ thế, mặc cho lệnh cấm ngặt nghèo của mẹ cùng đội ngũ bác sĩ nhi của mẹ, cấm Ngốc uống Coca-Cola, bởi uống vào rồi nó sẽ như bị điện giật, rồi thì chúng tôi sẽ phải lấy dây trói nó vào thanh chắn của cái nôi để nó chịu nằm im mà ngủ.

Nghe này, điều tôi vừa nói với bạn, rằng chúng tôi trói Ngốc vào các thanh chắn, không phải là thật đâu đấy. Chỉ thiếu mỗi một điều là bạn tin như thế để rồi đi tố cáo ở chỗ sở cảnh sát gần nhất nữa thôi.

Có thể nói rằng ông tôi và Ngốc là những ông vua của bữa tiệc. Tai To và tôi thì ở chỗ quầy bar mà nhìn hai người nhảy: một bài hát của The Beatles, một điệu salsa, một điệu twist. Đôi khi Ngốc nhảy phắt lên, những lúc khác nó lại đòi được bế, thế là mọi người truyền nó qua tay nhau hoặc tung bổng nó lên không trung. Nó thích thế lắm: được làm ngôi sao. Nhưng vẫn còn chưa sinh ra ở trên đời cái người có khả năng đứng được đến mắt cá chân Travolta của khu Carabanchel những lúc ông ở đỉnh cao phong độ, và vào buổi tối ấy Travolta có phong độ kinh khiếp lắm.

Chuyện xảy ra sau đó, người ta vẫn còn nhớ mãi trong mọi quán bar và trên mọi đường phố của Carabanchel. Cô ca sĩ bắt đầu hát La Chica yeyé. Ông tôi, sau khi viếng thăm quầy bar trong chốc lát để rót cho đầy kho trữ đồ uống của ông, như lời chính ông nói, dần tiến lại gần chỗ mọi người đang nhảy. Người ta rẽ ra cho ông tiến lên, không một ai cả gan đối đầu với con người phàm tục nhưng được các vị thần truyền cảm hứng này. Họ tạo thành một vòng tròn xung quanh ông và bắt đầu vỗ tay. Ông tôi ném cái mũ bê-rê lên trời và oằn mình trông hệt như một nghệ sĩ uốn dẻo người Trung Quốc mà người ta có thể nhìn thấy trên ti vi.

Tai To bảo tôi:

- Ông cậu mà biểu diễn trong một bài hát của Michael Jackson thì chắc là sẽ tuyệt lắm.

Đúng rồi; nhưng làm sao để nói được điều này với Michael Jackson đây? Tôi không có địa chỉ lẫn số điện thoại của anh, còn anh thì lại không có thói quen đến Carabanchel.

Ta hãy quay trở lại với chuyện nhảy nhót. Tai To và tôi, chúng tôi đứng trên một cái ghế đẩu, nhưng dù cho có làm như vậy thì tôi vẫn chỉ nhìn thấy thấp thoáng ông tôi, vì nhiều người vây quanh ông quá. Không thể nghi ngờ gì nữa: đó là một khoảnh khắc vĩ đại trong cuộc đời ông Nicolás Moreno, ông tôi. Nhưng lúc nào cũng phải có ai đó tới phá hỏng những giây phút hạnh phúc trong cuộc đời chúng tôi. Đột nhiên tôi nhìn thấy một người phụ nữ, người không xa lạ gì với tôi hết, dùng những cú huých cùi chỏ rẽ một lối đi giữa đám đông đang vây quanh ngôi sao. Người phụ nữ này không xa lạ gì với tôi bởi đó là… mẹ tôi! Mẹ không túm lấy tai ông mà vặn, nhưng cũng gần như thế. Bác Luisa và mẹ mỗi người giữ một cánh tay của ông, như áp giải một tù nhân, còn hai người ấy là cảnh binh. Ông tôi chống trả:

- Xin con đấy, Catalina, con gái yêu, bố xin con đấy: bố chưa bao giờ rời khỏi một bữa tiệc mà chưa nhảy bài La Española cuando besa


Mọi người ai ai cũng biết rằng không có ông bữa tiệc sẽ không còn giống như trước nữa. Tai To, tôi và Ngốc đi theo cặp nữ cảnh binh với tư cách nhân chứng. Ông tôi ngoái đầu lại thì thầm vào tai tôi:

- Manolito, chàng trai của ông, cháu cố tìm cho ông bộ răng giả nhé, chắc là nó đã rơi trong khi ông nhảy, cháu biết rõ là ông không muốn chết mà thiếu nó rồi đấy.

Trông ông thật là nhợt nhạt, ông làm tôi lo lắm. Mẹ tôi giận đến nỗi còn không nhận ra là tôi vẫn ở lại trong công viên.

Tôi chui vào giữa đám đông để tìm bộ răng giả, nhưng người ta cứ không ngừng giẫm lên người tôi. Tôi nói chuyện ấy với bác Ezequiel, chủ quán Tropezón, bác là người có nhiều uy quyền nhất mà tôi biết. Bác nắm lấy tay tôi, rồi chúng tôi cùng trèo lên bục sân khấu của các nhạc công. Nhạc ngừng lại và bác Ezequiel nói:

- Các bạn hàng xóm thân mến: trong các bữa tiệc của khu phố chúng ta đã có nhiều nhẫn, hoa tai, kính áp tròng bị mất… nhưng lần đầu tiên trong lịch sử của chúng ta có người bị mất một bộ rằng giả. Tôi đề nghị các bạn tìm ở dưới đất nụ cười của Travolta khu Carabanchel.

Tôi sẽ không bao giờ quên cảnh tượng mà tôi nhìn thấy từ trên sân khấu: mọi người cúi xuống tìm kiếm nụ cười của ông tôi.

Đột nhiên, Tai To hét lên:

- Cháu tìm thấy rồi, cháu tìm thấy rồi!

Mọi người vỗ tay hoan hô rần rần. Tôi không thích lắm. Thật không dễ dàng gì cái việc ăn mừng chiến thắng của người bạn thân nhất của mình.

Tai To đưa bộ răng giả và bác Ezequiel nói thêm:

- Với tư cách là tổ trưởng tổ dân phố, tôi nghĩ sẽ là đúng đắn nếu hàng xóm của chúng ta, ngài Nicolás Moreno, được nhận một huy chương marathon vì tất cả những gì ông ấy đã làm trong buổi tối hôm nay và vì tất cả những gì đang chờ đợi ông ấy ở nhà.

Tôi đi về trước tòa nhà của chúng tôi với bộ răng giả và tấm huy chương trong túi. Tôi gọi vào điện thoại nội bộ, mẹ tôi đáp:

- Con làm gì ở đó thế, con chưa đi ngủ à?

Thật khó tin. Họ chẳng nhớ gì đến tôi hết cả. Có những khoảnh khắc trong đời bạn không biết nên cười hay nên khóc nữa.

Ông tôi chưa chết, ông chỉ cần không khí để thở. Tôi tin là ông bất tử.

Sau khi cho ông uống hai tách cà phê và mấy viên thuốc, bố mẹ tôi đi ngủ, còn tôi rút bộ răng giả ra khỏi túi, tôi thổi thổi một chút để bớt đất bám vào rồi bỏ nó vào cốc đựng dung dịch rửa răng giả. Sau đó tôi nâng đầu ông lên, đeo cho ông tấm huy chương, rồi tôi chui vào giường nằm bên cạnh ông.

- Mọi người đều vỗ tay hoan hô ông, ông ạ, mẹ sẽ phải im lặng khi nhìn thấy ông đã giành được huy chương. Bằng đồng thật đấy.

- Chiến thắng bao giờ cũng là như vậy, Manol…

Đầu ông rơi bịch sang bên cạnh, chui sâu vào giữa hai vai. Một người nào đó khác hẳn sẽ nghĩ là ông đã chết; nhưng tôi thì tôi biết rõ hơn bất kỳ ai mọi tiếng động và cử chỉ của ông tôi, chiều nào tôi cũng nhìn thấy ông kéo cưa trước tivi, tôi biết là ông đã ngủ.

Dec 6, 2010

The show must go on


Hôm ấy, chúng tôi đang chơi trò cứu con tin trên khu đất trống gần nhà tù Carabanchel thì một chiếc ôtô phanh kít lại trước mặt chúng tôi, bánh xe nghiến ken két. Ngay tức khắc tôi nghĩ bọn họ đến bắt cóc chúng tôi, ăn cắp của chúng tôi hoặc mua chuộc sự im lặng của chúng tôi. Tôi bèn lẩn ra sau lưng Ngốc để đề phòng, bởi vì tôi ấy, tôi có bản năng sống hoạt động tuyệt vời lắm, thành thử trong các tình huống hiểm nghèo tôi luôn làm những việc cần phải làm để tự cứu mình. Cả lũ chúng tôi đứng ngây người ra: Yihad, Arturo Román, Paquito Medina, Tai To… Chỉ còn nghe tiếng Ngốc mút núm ti giả, lúc nào nó lo lắng là tốc độ mút sẽ tăng hẳn lên.

Giữa đám bụi bốc lên khi cái xe phanh lại, chúng tôi thấy như có một thằng lùn đang bước xuống đất. Hẳn là bạn hiểu mắt chúng tôi thiếu điều lồi ra khỏi tròng. Khi thằng lùn bước ra khỏi đám mây bụi, thì hóa ra lại không phải một thằng lùn mà là một thằng nhóc. Nó đứng đực trước mặt chúng tôi chẳng biết phải nói gì. Rồi một ông chui ra khỏi xe, chắc là bố nó, ông ấy nói với nó:

- Bố con mình mất cả buổi sáng để tìm nó rồi, không phải là để bây giờ con lại im tịt đi như thế chứ.

Cuối cùng thằng nhóc cũng mạnh dạn cất tiếng:

- Tớ tìm Manolito Mắt Kính.

Lũ bạn tôi đồng loạt chỉ vào tôi, còn Ngốc tháo ti giả khỏi miệng đưa về phía tôi. Bọn này cũng giống tôi, chúng nó cũng có bản năng sống rất cao cấp, đủ sức giao nộp người bạn thân nhất của chúng cho bất cứ kẻ nào, giao nộp cả người anh em của chúng nếu cần. Giống hệt tôi đối với thằng em tôi. Không phải là vì thiếu yêu quý nhau đâu, mà là là vì cái bản năng sống ấy trước hết khởi đầu từ chính bản thân mỗi người.

Mà xét cho cùng đâu có khó đoán tôi là Mắt Kính, vì tôi là đứa duy nhất trong nhóm có đeo kính.

- Tớ đã đọc một quyển sách về cuộc đời cậu, tên là Siêu Nhân Manolito, tớ có vài câu muốn hỏi cậu, thằng nhóc nói, rồi rút từ trong túi ra một tờ giấy.


Những câu hỏi của thằng nhóc như sau:

1. Tại sao cậu gọi Ngốc là Ngốc?

2. Cậu đeo kính từ bao giờ?

3. Có đúng là chưa ai bảo vệ câu khi thằng Yihad đầu gấu đánh cậu không?

4. Tên thật của Tai To López là gì?

5. Tại sao cậu gọi công viên là công viên Cây Treo cổ?

6. Tại sao bác Bernabé lại là bố đỡ đầu của cậu?

7. Tại sao Susana tên là Quần Xi líp Bẩn?

8. Có phải nhà máy xúc xích Oscar Mayer là của bố cái đứa học cùng lớp cậu không?

9. Tại sao cậu nói Tai To là một kẻ phản bội xấu xa khi nó là bạn thân nhất của cậu?

10. Cậu có thể giải thích rõ hơn một cái tát hẹn giờ là như thế nào không?

11. Ông cậu mua bộ răng giả đầu tiên khi nào?

12. Làm thế nào Jessica một thời rất béo lại gầy đi được?

13. Tại sao bố cậu không bao giờ có ở nhà?

14. Bác Luisa đã mua con Boni hay là tìm được nó trong một thùng rác?

Tôi xin dừng lại ở đây vì thằng nhóc mang tới ít nhất là năm mươi câu hỏi.

Thằng nhóc đó sống ở một khu phố khác và nó tới khu phố của tôi chỉ để xóa tan những mối ngờ vực khủng khiếp của mình, ừ thì cũng bởi vì một bà dì của nó sống ở Carabanchel nữa, nếu mà phải nói hết tất tật mọi thứ. Tôi bảo thằng đó tốt hơn hết là nó đi mà đọc tập đầu trong bộ tiểu sử của tôi rồi thì nó sắp sửa được đọc tập ba rồi, nghĩa là tập này đấy. Tôi cũng nói có những câu hỏi mà tôi hay bất kỳ ai cũng không thể giải đáp được, ví dụ: tại sao Susana lúc nào cũng mặc quần lót bẩn, bởi câu này thuộc vào thể loại vấn đề ngay cả các nhà khoa học trên thế giới cũng không biết trả lời ra làm sao. Yihad thì ghen tị đến tím cả người vì lần này tôi bỗng thành nhân vật chính của câu chuyện, nó nói với thằng nhóc kia:

- Chẳng ai tự dưng lại đi đọc hết các truyện của thằng Mắt Kính cả, tao thì chỉ nhìn thấy cái mặt mẹt của nó thôi là đã chán hết cả người rồi.

Thằng nhóc hỏi ngay:

- Yihad đấy phải không?

- Làm sao mà cậu đoán được thế? Tai To hỏi, đầu óc nó hoạt động hơi chậm chạp.

- Còn cậu là Tai To.

- Cậu đoán tài như thánh ấy! Tai To nể lắm.

Tôi tin nó vẫn chưa hiểu tại sao chúng tôi lại gọi nó là Tai To.

- Cái cậu mặc áo đội Rayo Vallecano kia là Paquito Medina, thằng nhóc tài thánh nói tiếp.

Ngốc há miệng rộng ngoác vì nó phục lăn, thành ra cái ti giả rơi xuống đất. Nó nhặt lên chùi vào quần tôi rồi nhét lại vào mồm.

- Còn đây, Manolito ạ, là em trai cậu, tức…

- Bé em, Ngốc ngắt lời ngay.

Ngoài tôi ra, nó không thích ai khác gọi nó là Ngốc, tôi thì có thể vì tôi là anh và thủ lĩnh của nó.

- Thế kia là ai? Thằng nhóc chỉ sang Mù Tạt.

- Đấy là Mù Tạt, bạn mới từ lâu của tớ. Trong quyển này sẽ có hẳn một chương viết về cậu ấy.

- Cái thằng Mù Tạt này chơi trội thật, mãi nó mới xuất hiện mà bây giờ lại thành nổi nhất, Arturo Román càu nhàu.

Thằng nhóc tài thánh đã hiểu ra thằng vừa nói là Arturo Román, vì lúc nào nó cũng càu nhàu về đủ mọi chuyện. Nó bảo nó rất muốn gặp ông tôi để xem ông có buồn cười đúng như tôi đã kể hay không, rồi để biết có phải bộ tóc giả của bác Bernabé có thể trông thấy rõ từ xa như tôi nói không, và kiểm tra xem bác Luisa và Boni (con chó của bác ấy) có giống nhau như hai giọt nước hay không, những cú đét của mẹ tôi có thiện nghệ hơn những cái đét của mẹ nó không, nhất là nó sẽ cực kỳ thích nếu đến đêm được bố tôi cho lên chiếc xe tải to Manolito rồi bật hết đèn pha nhấn còi hết cỡ. Nhưng bố thằng nhóc bí ẩn đã từ xe ôtô hét lên là muộn giờ đến nơi rồi. Trước khi đi khỏi, nó bảo tôi:

- Trong quyển sắp tới, để mọi người không bị rối tinh rối mù, cậu nên làm một danh sách tất cả các nhân vật và giải thích rõ họ là ai. Chào nhé anh bạn.

Ông bố đánh xe tiến lại gần chỗ chúng tôi, lại làm bốc thêm một đám bụi nữa. Người bạn không quen biến đi vào làn khói và chiếc xe rồ máy chạy đi nhanh tới mức nhiều lần chúng tôi đâm ra nghĩ rằng đó là một sự hiện hình siêu nhiên, một trong những hiện tượng bất thường rất hay xảy ra ở Carabanchel, khiến cho các nhà nghiên cứu râu rậm trên cả thế giới đổ xô về khu phố của chúng tôi.

Nhờ người bạn không tên, tôi nhận ra là từ khi kể lại chuyện đời mình tôi có thêm cơ man nào là bạn mới, nhiều hơn tôi từng có thể tưởng tượng, ngay cả khi tôi chưa hề nhìn thấy mặt họ và cũng không biết tên của họ.

Tôi đã viết ra cái danh sách mà cậu ta đề nghị. Paquito Medina giúp tôi và nói cái đó người ta gọi là “cây phả hệ”, rằng đó là cái mà những người quan trọng trong lịch sử vẫn hay làm, như các ông vua hay những người giống như tôi.

Ở nhánh dành cho bạn bè, có một chỗ còn để trống cho bạn đấy, để bạn viết tên bạn và vẽ hình hoặc dán một bức ảnh nhỏ vào. Châm ngôn của tôi là: bạn tốt nhất là những người ta còn chưa biết.

1. Khởi đầu của thời gian

2. Vài năm sau. sau khởi đầu của thời gian…

3. Một chiếc Manolito bốn bánh.

4. Tôi và đức vua trong nhà.

5. Luisa, bố đỡ đầu Bernabé và Boni, với họ nó gần như là một đứa con gái, và với tôi gần như một người chị họ.

6. Nicolas chú tôi và cô vợ chưa cưới người Oslo của chú.

7. Tai To López bạn thân của tôi, một tên phản bội xấu xa với những vấn đề thuộc về xã hội học của nó.

8. Yihad, một thằng gấu biển rất bí hiểm.

9. Susana Quần Xi líp Bẩn, một hồ sơ X.

10. Mù Tạt, nha sĩ nhà hát.

11. Paquito Medina, vương quốc của nó không thuộc về thế giới này.

12. Chính bạn.

13. Cô Asunción, hiệu trưởng trường Nhà Tù nơi tôi học.

Sep 3, 2010

Mới chỉ bắt đầu thôi

bạn này viết hồi ký oách này :d


Lại là tôi đây, Manolito đây. Vẫn Manolito ở trong cuốn sách mang tên Manolito Mắt Kính. Có những người đọc xong cuốn đó cứ nghĩ là thôi đấy, là đã biết hết chuyện đời tôi. Trên hành tinh Trái đất này nhiều người cứ nghĩ mình khôn lắm. Ông Nicolás của tôi nói đời tôi thì phải cần hàng đống bách khoa toàn thư thì may ra mới đủ được; mà ông nói thế không phải vì ông là ông của tôi đâu nhé, ông nói thế là bởi vì điều đó quá đúng. Trong tám năm của đời tôi trên quả địa cầu (tức thế giới trần gian), đã có nhiều chuyện xảy tới với tôi đến nỗi 92 năm còn lại tôi cũng chẳng đủ thời gian để kể cho hết. Tôi nêu con số 92 là bởi nếu được lựa chọn thì tôi thích mình chết ở tuổi 100. Chết trước cái tuổi ấy thì thật không đáng sống. Tôi vẫn luôn luôn nói với ông tôi như thế này:

- 87 tuổi mà đã chết thì chẳng hay ho gì ông ạ, đợi hẳn 100 tuổi hẵng chết, hai số không to như hai cái bánh ông nhé, chẵn chằn chặn đấy.

Jul 23, 2010

Vẫn ô trọc lắm :ddd

Được đề tặng cho “tất cả những ai, mà một ngày nào đó, từng ngồi mơ mộng, một mình, trong góc phòng”, cuốn “Bách khoa thư học sinh lười” viết riêng về “những kẻ phá cách, bậc thiên tài”, đưa ra một ý tưởng không phải thiên tài nhưng cũng không hay gặp: nhìn lại những con người xuất chúng từ nhược điểm của họ, ở đây là nhược điểm hồi còn đi học, vì “Bách khoa thư” này được viết cho trẻ em. Cuốn sách của hai tác giả, Jean-Bernard Pouy và Serge Bloch, dựa trên ý tưởng của Anne Blanchard, in trong tủ sách thiếu niên của nhà xuất bản Gallimard năm 2006, mới được NXB Kim Đồng ấn hành bản tiếng Việt năm 2009 qua bản dịch của Vũ Đức Tâm.

Cuốn sách này rất tự nhiên lôi tuột ta vào những câu chuyện nho nhỏ về các nhân vật chủ chốt đã làm nên lịch sử của chúng ta. Thường thì các tác giả chọn cách thức phổ thông là thuật chuyện, ông ấy là con nhà ai, ông ấy đã làm gì trong đời, ông ấy đã hư hỏng không nghe lời bố mẹ như thế nào, vân vân và vân vân, nhưng cũng có lúc họ đặt lời kể vào miệng nhân vật, để cho Claude Debussy hay Thomas Edison xưng “tôi” và ngay lập tức câu chuyện của họ trở nên đáng tin hơn nhiều. Mục đích chính của cuốn sách có lẽ là làm cho bạn đọc nhỏ tuổi lỡ học không giỏi hiểu ra một điều (cái điều chúng ta người lớn rồi cũng sẽ hiểu) là học hành thì quan trọng thật đấy nhưng học giỏi chưa chắc đã nhất định phải là mục đích cuộc đời trường lớp của chúng ta.

Các bậc cha mẹ chắc cũng không hẳn đồng ý với cách nhìn này, trường lớp bây giờ thì đắt đỏ, mỗi ngày đưa con đi học đưa con về học đã mất bao nhiêu thời gian rồi thì chồng chất khó khăn đời sống, ai chẳng muốn ít nhất cũng mang trong mình niềm hãnh diện là con mình học giỏi (hơn con nhà hàng xóm). Nhưng điều hữu lý ở đây là đâu có thể nào mọi đứa trẻ đều đứng nhất lớp được, cũng như bố mẹ của chúng thôi, đâu có thể nào ai cũng là giám đốc hay luật sư “in house”. Các bố mẹ tìm đến liệu pháp tinh thần chẳng hạn như thiền, yoga hay đi phượt, thì lũ trẻ con cũng nên có một chút an ủi tinh thần như là biết được cái ông nghĩ ra cái định lý vật lý thật là mù mờ kia thực chất hồi nhỏ còn chưa chắc đã giải đúng một bài số học đơn giản. Tinh thần quan trọng hơn vật chất, tương lai quan trọng hơn hiện tại, ít nhất là ở điểm này.

Vì là một “Bách khoa thư” nên cuốn sách có nhiều “mục từ”, mỗi mục từ gồm bốn trang giấy nhiều tranh ảnh, bao quát nhân vật của nhiều ngành nghề, lĩnh vực, từ các nhà bác học (Bell, Einstein, Darwin…), các quân vương tướng lĩnh (Charlemagne, Napoléon…) cho tới văn nghệ sĩ (Balzac, Cézanne, Cocteau…). Họ rất khác nhau, dĩ nhiên, nhưng họ đều không phải là học sinh giỏi. Ngoài những người hồi nhỏ học dốt nổi tiếng như Albert Einstein hay Alexandre Dumas, khi đọc bộ “Bách khoa thư” này ta sẽ hào hứng mà phát hiện còn khối người cứ tưởng học giỏi lắm hóa ra cũng rất tệ.

Khi học đại học Edinburg, Darwin “không chịu được các cuộc giải phẫu cơ thể để nghiên cứu các bộ phận bên trong, cái đó làm cậu kinh tởm”, nhưng “về sau này cậu hối hận vì không chịu nỗ lực”. Darwin vẽ rất kém nên có kết quả không thể tồi hơn ở môn giải phẫu là môn đòi hỏi sinh viên phải vẽ chi tiết các bộ phận cơ thể con người. Bù vào đó Darwin thời tuổi trẻ biết nhồi rơm các con thú đã chết. Nhạc sĩ thiên tài Debussy thì “chả đi học bao giờ và suốt đời toàn mắc lỗi ngữ pháp”. Thật là buồn khi đọc thấy Edison hồi tám, chín tuổi đã “khóc lóc trở về nhà vì một thầy giáo mắng tôi là kẻ hay ngọ nguậy và làm mất trật tự”.

Cũng cần để ý rằng tâm lý chung của con người là khi về già nhìn lại cuộc đời người ta hay có khuynh hướng nhấn mạnh vào những gì không dễ dàng từng phải đối mặt (khía cạnh tô hồng của hồi ký, tiểu sử bắt nguồn từ nơi đây và từ nhiều nơi khác); cứ nghe các vĩ nhân nói thì họ chẳng bao giờ bẩm sinh mà khá cả, toàn phải nỗ lực rất ghê gớm. Vả lại, đặt giả định theo chiều ngược lại, ta cũng nên hiểu rằng nếu hồi nhỏ các vĩ nhân chịu học hành hơn thì biết đâu thế giới đã có máy bay từ hồi Leonardo da Vinci và Einstein đã hiểu ra từ sớm rằng năng lượng nguyên tử là một thứ rất nguy hiểm.

Nhị Linh

---------------

Bonus, phần tiếp theo và cuối cùng của đợt foreplay Manolito này. Warning: các bác có thói quen vừa đọc vừa cầm cốc nước hay bát cơm thì cứ liệu hồn. [đến lần này thì tôi lại quyết định "lợn" chứ không phải "heo" :d]


Những con lợn con

Cách đây một năm rưỡi, tôi vẫn còn tin rằng bác Luisa, hàng xóm của tôi, sở hữu một trong những gia sản lớn nhất nước. Cả bạn cũng thế thôi, bạn sẽ tin như vậy nếu nhìn thấy cái máy trộn năm tốc độ của bác ấy, con rô-bốt nấu bếp của bác ấy và cái máy hút bụi siêu thanh của bác ấy. Thế nhưng mẹ tôi đã tiết lộ Sự thật của cuộc đời:

- Luisa, lúc nào chị ấy cũng vênh vang.

Ông tôi góp thêm cho Sự thật của cuộc đời:

- Dù thế nào đi chăng nữa, Manolito ạ, cháu cứ biết rằng có nhiều tiền hơn chúng ta thì chẳng có gì để mà tự hào hết, vì việc đó thì quá ư là dễ.

Sự thật của cuộc đời thật khủng khiếp, đừng biết đến nó thì tốt hơn. Vậy nên cái ngày bác Luisa sang nhà chúng tôi để thông báo rằng Bernabé, ông chồng nhỏ bé yêu quý của bác và đồng thời cũng là bố đỡ đầu của tôi, vừa được thăng chức ở hãng, rồi thì bác muốn chúng tôi sang nhà bác để tiến hành một cuộc ăn mừng bác Bernabé, nho nhỏ thôi nhưng thật là nồng nhiệt, rồi thì mẹ tôi hét lên những tiếng hét vui mừng của một người bị động kinh, thì tôi không còn biết bác Luisa thích vênh vang hay là mẹ tôi thật ra là một kẻ đạo đức giả. Thêm một lần nữa, tôi đã nhầm. Mẹ giải thích về chuyện Bernabé thì là thật đấy, cho đến giờ bác ấy là đại diện về quả ôliu có hạt, giờ thì bác sẽ là đại diện về các món khai vị, dưa chuột muối, rồi cả ôliu tách hạt nhồi vào cá. Loại ôliu này chỉ tồn tại ở Tây Ban Nha; đừng hỏi tôi các bác nông dân làm thế nào mà trồng được loại cây ôliu mọc ra cả ôliu lẫn cá nhé, không ai biết được tại sao cá lại trèo lên được cao đến thế đâu. Đã từng có các hội nghị khoa học bên Mỹ nghiên cứu loại cây ôliu này nhưng họ không tìm ra được câu trả lời; các bác nông dân thì cứ nhất định không chịu tiết lộ gì cả. Đây là một điều bí ẩn lớn, lớn ngang cỡ công thức Coca-Cola.

Nói thật lòng, việc bác Bernabé trở thành đại diện về ôliu nhồi cá là cực quan trọng. Trước hết, chúng tôi sẽ đỡ phải chịu đựng cái cảnh Ngốc luôn luôn bị hóc hạt, và rồi bác Bernabé sẽ kiếm được nhiều tiền hơn và, vì bác là bố đỡ đầu của tôi mà lại không có con cái gì, bác sẽ nêu tên tôi trong di chúc của bác, nhưng Luisa và mẹ tôi bảo không được nói đến di chúc chừng nào những cái tai vẫn còn ve vẩy (ở đây những cái tai là tai của Ngốc và tôi).

Thật là đỉnh vì bác Bernabé chính là bố đỡ đầu của tôi. Khi nào chúng tôi tụ họp vào dịp Giáng sinh hoặc các bữa tiệc trong khu, thế nào bác cũng sẽ nhảy điệu twist, và bởi đầu bác ra mồ hôi rất nhiều, bác sẽ giao cho Ngốc và tôi quản lý bộ tóc giả của bác. Bác Luisa không hề thích bác Bernabé để tóc giả của bác lưu lạc lung tung vì bác phải trả rất nhiều tiền để mua nó tại một cửa hàng trên Phố Lớn, nơi Frank Sinatra từng mua đồ khi ông ấy đến hát ở Madrid. Bạn choáng chưa, bố đỡ đầu của tôi mang cùng bộ tóc giả với Frank Sinatra đấy, sợ chưa nào? Giờ đây khi nghĩ lại, có được bác Bernabé làm bố đỡ đầu không phải là đỉnh, mà là cực cực đỉnh.

Ngốc và tôi, chúng tôi hộ tống bác Luisa và mẹ đến siêu thị để mua những món ăn thật ngon cho xứng đáng với cuộc ăn mừng nồng nhiệt. Chúng tôi cho Ngốc ngồi vào một cái xe đẩy hàng để nó không bị lạc, nhưng vì nó cứ thượng lên mấy quả trứng nên lại phải cho nó xuống dưới đất. Kết quả: sau năm phút, nó đã biến mất. Mẹ đòi cái cô phụ trách vụ trẻ lạc đưa cho mẹ cái micro rồi mẹ gọi qua hệ thống loa:

- Về đây ngay, con yêu, mẹ có một gói Kit-Kat cho con này.

Cứ như là toán học vậy: đúng ba giây sau, Ngốc từ sau một tấm pa nô bước ra. Trước hết mẹ cho nó một cái đét, nó liền òa lên khóc, rồi mẹ đưa cho nó gói Kit-Kat và vài nụ hôn theo kiểu chùn chụt chùn chụt. Tiết mục đi lạc và giải cứu Ngốc thường xuyên xảy ra lắm, ít nhất là một lần mỗi tuần, bây giờ cái trò ấy muỗi lắm lắm rồi.

Chúng tôi quay về nhà bác Luisa, mang theo rất nhiều đồ ăn. Bác trang hoàng phòng ăn hết sức rực rỡ, đặt lên trên bàn mấy cái giá nến chiếm gần hết cả mặt bàn. Nhân tiện, ông tôi vẫn hay kể cách đây khoảng một năm ông có một giấc mơ kỳ cục lắm: đang giữa đêm ông bắt gặp bác Luisa trên cầu thang, tay cầm một trong mấy giá nến này. Mỗi lần nhớ lại cảnh tượng ấy, ông vẫn còn run lên vì sợ.

Luisa giải thích với chúng tôi là bác Bernabé không biết chúng tôi đang chuẩn bị cuộc ăn mừng khiêm tốn nhưng nồng nhiệt này, rằng ông bố đỡ đầu của tôi là một người rất đơn giản, bác ấy không phải là loại người đem kể với cả thế giới là bác mới được lên chức.

- Cần gì đâu, chuyện đó thì bác ấy có thể cứ để cho bác lo mà.

Tôi là người nói điều này, nhưng không hề có dụng ý xấu nào, tôi xin thề đấy, đặt tay lên Kinh Thánh mà thế: tôi nói vậy bởi tôi nghĩ thế. Ngay lập tức cùi chỏ bố tôi và cùi chỏ mẹ tôi đậu ngay vào miệng tôi. Một ngày nào đó, họ đến là phải mua cho tôi một bộ răng giả và rồi họ sẽ phải hối tiếc bởi một đứa trẻ mang toàn răng giả thì thật là tội nghiệp quá chừng.

9 giờ, chúng tôi nghe tiếng chìa khóa xoay trong ổ khóa: bác Bernabé đấy! Chúng tôi ngừng nói. Ngốc thì thầm vào tai tôi:

- Bé em muốn hạt.

Thằng này điên thật! Nó cứ thích cấu quả ôliu ra để tìm hạt. Nó đau lòng lắm vì không còn có thể tự làm nó tắc họng nữa: lúc nào nó cũng rất gắn bó với các thói quen của mình.

Bác Bernabé hét lên từ sau cánh cửa:

- Lợn Con Bé Nhỏ, em ở đó không?

Chúng tôi suýt cắm đầu xuống sàn nhà mà cười. Ai mà tưởng tượng nổi bác Luisa lại tên là như thế… Lợn Con Bé Nhỏ!

Bác ném về phía chúng tôi một cái nhìn ngùn ngụt căm thù.

- Vâng, em ở đây.

Lẽ ra bác phải nói thêm: Anh Lợn Con. Nhưng điều này đã trở nên không còn cần thiết bởi bố đỡ đầu của tôi đã tự lĩnh lấy trách nhiệm chứng tỏ điều ấy với chúng tôi. Chuyện xảy ra tiếp theo giờ đây đã trở thành một bộ phận không thể tách rời của cuốn biên niên sử khu phố nhà tôi và tôi chính là nhân chứng chính yếu: Bernabé vừa đi suốt dọc hành lang vừa đánh rắm. Những phát rắm như là những tiếng sấm gớm ghiếc, những phát rắm không phù hợp với bác một chút nào, vì bác thì nhỏ xíu mà lại đeo tóc giả như thế. Những phát rắm này như thể thoát ra từ một con người có kích cỡ vào hạng siêu nhiên. Đúng lúc ấy, cả người tôi bỗng run lên vì sợ: thế nhỡ ra bác Bernabé đã biến thành một con quái vật thì sao? Tôi tin tất cả chúng tôi đều ít nhiều cảm thấy cùng điều đó, bắt đầu là bác Luisa, đang đỏ lựng như một quả cà chua, và bố mẹ tôi cùng ông tôi đang mỗi người nhìn đi một hướng. Bố nhìn chăm chăm một cái ổ cắm điện, mẹ nhìn chăm chăm một cái dĩa, còn ông tôi thì săm soi sàn nhà, cắn cắn môi trên. Người duy nhất còn ở trạng thái bình thường (ngay cả khi “bình thường” cũng đã là nói quá lên rồi) là Ngốc, vẫn tiếp tục tìm hạt bên trong mấy quả ôliu.

Nhưng bác Bernabé không hề biến thành quái vật. Khi bước vào căn phòng nhỏ, nhìn thấy chúng tôi đang yên ắng đến thế, mặt bác đỏ dừ, đỏ đến nỗi trông bác thật là giống Chuột Mickey, chú chuột bị chúng tôi đốt cái đầu vào ban đêm nhằm làm cho Ngốc đỡ sợ bóng tối. Bác Bernabé nuốt nước bọt trong vòng ít nhất ba mươi giây, rồi bác nói:

- Sao mà có những lúc khó tiêu hóa mấy cái bữa ăn đấy thế!

Rồi xảy đến một chuyện rất lạ: mọi người đều làm ra vẻ không có chuyện gì xảy ra, làm ra vẻ những phát rắm kinh thiên động địa kia chưa từng tồn tại. Chúng tôi ngồi vào bàn. Ngốc và tôi, chúng tôi mỗi đứa nhấm một giọt sâm banh vì phải nâng cốc chúc mừng Bernabé được lên chức. Bác cho chúng tôi mượn bộ tóc giả của bác và khi ra cửa tiễn chúng tôi về bác vừa đi vừa xoay người theo điệu twist. Khi chào tạm biệt, bố đỡ đầu của tôi hôn tôi và lại nhắc đến bản di chúc, thế là lại như thường lệ, bác liền bị bác Luisa và mẹ tôi mắng cho một trận.

Không một ai mang chuyện này ra nói đùa trước mặt Bernabé, về cái ngày bác gặp cơn khó tiêu đồ ăn ấy. Nhưng tối hôm đó, như mọi tối khác, tôi cùng mẹ đi đến chỗ cái nôi của thằng bé con khổng lồ của chúng tôi, hát cho nó nghe một bài. Mẹ hỏi nó:

- Đêm nay con muốn nghe bài gì nào?

Ngốc, thỉnh thoảng nó cũng rất hài mặc dù chẳng hề tự biết là nó rất hài, đáp:

- Mấy chú lợn nhỏ.

Thế là mẹ tôi, nước mắt đã dàn dụa, bắt đầu hát:

Mấy chủ lợn nhỏ đã nằm trên giường
Mẹ các chú đến bên mà hát ru

Nhưng mẹ cười dữ dội đến mức không sao hát tiếp được nữa. Bố định thay chỗ mẹ nhưng bố cũng gặp chuyện giống i xì, rồi đến lượt ông tôi, ông tôi cười rụng bộ răng giả. Chứng kiến cả ba cười đến quằn quại trên giường, Ngốc nhảy tưng tưng vỗ tay hoan hô. Còn tôi, người cũng có mặt trong cái cảnh ấy, tôi những muốn thời khắc này là thời khắc dài nhất trong đời tôi, không bao giờ chấm dứt.

-------------

Theo tôi tiên đoán thì tôi sắp có một loạt fan là các bà mẹ và các bà sắp làm mẹ. Chưa biết phải chống đỡ như thế nào đây :ppppppp