Jul 12, 2011

RIP

Bốn mươi ngày của linh hồn bắt đầu vào buổi sáng sau khi chết. Đêm đầu tiên ấy, trước khi bốn mươi ngày của nó bắt đầu, linh hồn nằm im lìm trên gối đẫm mồ hôi mà nhìn những người sống nắm hai bàn tay rồi nhắm mắt lại, làm căn phòng ngập tràn khói và sự im lặng nhằm ngăn linh hồn mới kia cách xa khỏi cửa ra vào, cửa sổ và khe sàn để nó không trào khỏi ngôi nhà như một dòng sông. Những người sống biết rằng khi trời sáng linh hồn sẽ rời khỏi họ mà đi tới những nơi thuộc quá khứ của nó - những trường học và ký túc xá hồi nhỏ, các doanh trại quân đội và khu ở của lính, những ngôi nhà bị phá đến tận nền móng rồi được xây lại, những nơi gợi nhớ tình yêu và tội lỗi, những khó khăn và niềm hạnh phúc trọn vẹn, lòng lạc quan và sự hưng phấn, những ký ức về ân sủng chẳng một chút nghĩa lý gì với bất kỳ ai khác - và đôi khi chuyến đi này kéo thật dài, vươn thật xa đến nỗi nó quên mất quay trở về. Vì lý do ấy, người sống thực hiện các nghi thức ngưng đọng: để chào đón hồn vừa thoát ra, người sống sẽ không dọn dẹp, sẽ không rửa hoặc sắp xếp, sẽ không dịch chuyển những gì thuộc về linh hồn trong vòng bốn mươi ngày, hy vọng rằng tình cảm và lòng nhớ thương sẽ đưa nó về nhà, khuyên nhủ nó trở về cùng một thông điệp, một dấu hiệu, hoặc sự tha thứ.

Nếu dụ dỗ thật đúng cách, linh hồn sẽ quay trở về khi ngày tháng qua đi, sẽ lục lọi các ngăn kéo, ngó vào mấy cái tủ, tìm kiếm sự thoải mái sờ nắn được ở căn cước của nó lúc còn sống bằng cách chỉnh lại cho ngay ngắn kệ đĩa, chuông cửa và điện thoại, tự nhắc nhở mình về các công dụng, không ngừng chạm vào những thứ tạo ra tiếng động và làm cho những người sống trong nhà nhận ra sự hiện diện của nó.


(trích chương "The Coast" trong The Tiger's Wife của Téa Obreht, Random House, 2011, tiểu thuyết vừa đoạt giải Orange)


Bài về Cô gái lai da trắng của Kim Lefèvre. Hình như trước đây đã có một bản dịch cùng quyển này in tại Việt Nam:


http://nhanam.vn/Desktop.aspx/Nguoi-doc-sach/Nguoi-doc-sach/Vuot_thoat_khong_cung_exclusive/

6 comments:

  1. Đúng là trước đây đã có bản dịch Cô gái lai da trắng. Mình có đọc cách đây khoảng 20 năm.

    ReplyDelete
  2. Ooh... Scared...
    The House of the Spirits??

    ReplyDelete
  3. đây là đoạn đứa cháu gái viết về cái chết của người ông, người từng đưa cô gái khi còn bé đến vườn bách thú để xem hổ

    ReplyDelete
  4. My Mom took me to Saigon Zoo too. Long long time ago... It's the first time I saw tiger. I asked her to take to Dragon's house, she said "oh no". I questioned "why?"

    - Dragon is just a fake, a fault, a fate of our imagination, SweetPotatova.

    Since that day I felt as if I need to have more dreams no matter day or night, to reach somewhere beyond the imagination... to keep the image of dragon alive in my mind to prove her that someday my imagination comes true.

    (The Adventure...)

    ReplyDelete
  5. One day, I found the truth, of course it's in my imagination, that somehow my Mom misunderstood "the root of the root" with "the bud of the bud". It's that our ancestors created or borrowed the image of the Flying Dragon as a symbol of inspiration of freedom so we can free ourselves from the Wolf. I quietly changed the slogan for the Flying Dragon to "a Dreamy, Dramatic, and Daring Dragon".

    ReplyDelete
  6. Nhi Linh, I like this entry. Do you read Rumi?

    "No one could solve my dilemma
    nor could they tell me where I come from.
    Now, lost at the crossroad
    My heart bleeds, wondering
    which way is home"

    (The Soul is our Guide)

    ReplyDelete