Đợt này tiều tụy quá, tiều tụy như một con khị chứ không có được uy nghi như cái tivi và phẳng lì như màn hình LCD giống dạo trước. Dù vậy thì vẫn có cái hay là khi tiều tụy như một con khị thế này thì lại dẫn tới tình hình "người chiến sĩ ấy ai đã gặp anh không thể nào quên" (Hoàng Vân, à hay là Hoàng Việt nhỉ, chịu không sao mà nhớ nổi).
Văn chương đợt này: tầm thường, sách vở đợt này: hơi dở. Không văn chương sách vở nữa vậy, hôm nay tôi sẽ nói về một thứ không văn chương cũng chẳng sách vở. Đó là cái Google Analytics, một công cụ rất chi là hay.
Các bác biết rồi thì không nói, các bác chưa biết có thể hình dung là khi có một trang web hay một trang blog, nếu copy cái code do GA cung cấp vào thì hàng ngày các bác có thể xem tình hình tiến triển trang của mình đến đâu. GA này có nhiều category, theo đó có thể xem bao nhiêu người truy cập, trung bình thời gian lưu lại, cái entry nào nhiều người xem nhất, vân vân và vân vân, nhưng tôi thích nhất là hai cái, xem người vào trang của mình từ đâu tới và xem người ta tìm ra trang của mình bằng từ/cụm từ nào khi sử dụng các search engine.
Về cơ bản thì trang blog của tôi cũng đơn sơ lắm, không có rất nhiều người xem, quanh đi quẩn lại cũng chỉ chủ yếu vài ba nước, nhưng có cái đặc biệt là ở Việt Nam chỉ có lèo tèo vài thành phố. À, cũng phải nói thêm là GA cho phép xem cụ thể người ở thành phố nào trên thế giới vào đây chơi. Cái này là thú vị nhất, đặc biệt thỉnh thoảng lại thấy tăng số lượng thành phố lên vài cái, vài chục cái. Tổng cộng hiện nay trong danh mục thành phố ở account của tôi có khoảng gần 400 cái tên, trong đó ngay top 10 thôi vài thành phố tôi hoàn toàn chưa từng nghe nói đến. Tôi cũng đã từng đi qua không ít thành phố, nhưng thử kiểm kê cá nhân một chút thì thấy rằng chắc hẳn mình chưa đi được đến 400 thành phố. Tất nhiên nhìn những cái tên lạ lẫm thì ham lắm, tuy rằng cũng biết thừa đa phần trong số đó sẽ không bao giờ mình đến cả.
Vụ tìm kiếm thì hay lắm hehe. Có rất nhiều ngả đường dẫn tới blog này, nhưng phải ghi nhận ngay là tinh thần thể thao của người sử dụng Internet Việt Nam đã lên cao lắm: rất nhiều người vào đến blog của tôi vì gõ cụm từ liên quan đến nhạc tập thể dục (nếu các bác còn nhớ thì đó là entry về chức năng tập thể dục của nhạc Trịnh Công Sơn). Sự ăn khách đến không ngờ này không che lấp được thực tế là nhiều bác tác giả, dịch giả đã đi tìm theo tên tác phẩm của mình và lọt vào đây. Thôi tôi sẽ giấu tông tích hộ các bác, nhưng cũng phải nói rằng một số bác tìm đi tìm lại hơi bị nhiều và hơi bị kỹ :) Và cũng không che lấp được việc rất nhiều bác tìm kiếm bằng những cụm từ cực kỳ bậy. Cụm từ hay nhất tôi thấy là "nam xap lay roi may danh vao dit" (nằm xấp - viết sai chính tả sấp - lấy roi mây đánh vào đít). Quá hay, không hiểu bằng cách nào mà lại lọt vào đây hế hế.
Những ngày tiều tụy ngồi nghĩ trên đời mình ghét nhất là đọc cái gì. Tất nhiên là ghét nhiều thứ, nhưng nhất của nhất chắc là những thứ mượn chuyện ngày xưa nói chuyện ngày nay (thuật ngữ thông dụng là "đá đểu"), chủ yếu là chuyện bên Tàu, đặc biệt Đông Chu liệt quốc. Còn loại người mình ghét nhất? Chắc là những cái bác hay nói kiểu sau này tôi sẽ... Nghĩa là một bác chẳng hạn đang làm chánh văn phòng một cơ quan cấp bộ nhé, bác ấy lại yêu văn chương nghệ thuật và bác ấy quyết khi nào về hưu bác sẽ viết một quyển tiểu thuyết đánh bạt mọi thứ tiểu thuyết bác đang đọc hàng ngày và thấy đến là vớ vẩn. Những người như thế đông hơn các bác tưởng, đông hơn cả tôi tưởng.
Một cái thế giới toàn những lời hứa dính nhão như đầm lầy, nơi người ta lội bì bõm và nghĩ tuy đang ở đây nhưng về bản chất ta là ngôi sao lấp lánh trên trời (Anh sẽ vì em làm thơ tình ái/Anh sẽ gom mây kết thành lâu đài, kiểu kiểu thế).
Còn thì về cơ bản tôi thấy tập truyện ngắn What We Talk About When We Talk About Love là một dạng "overhyped". Mà cũng bởi vì về cơ bản tôi thích các nhà văn lắm mồm :) chứ như Hemingway thì nể thật nhưng chả thích.
Vật vã tuổi đôi mươi hả anh ;))
ReplyDeleteCái analytics của em cũng được 100 thành phố rồi hehe. Còn thống kê truy cập từ các thành phố ở VN cũng k0 đúng lắm đâu, vì có thể đó là IP của nhà cung cấp.
Cụm từ hóm nhất ở bên em là "hoc sinh loq chin hun nhau" (sic) :D
Kể ra làm phê bình cũng không khó lắm nhỉ : chỉ cần phát biểu mình thích cái gì nhất hoặc là ghét cái gì nhất là xong. Từ giờ bần đạo quyết không mơ mộng viết tiểu thuyết lúc về hưu nữa, chuyển hẳn sang mơ mộng viết phê bình văn học. Vừa sức hơn.
ReplyDeleteBác tiều tụy có muốn nghe nhạc để bớt stress hơn không?
ReplyDelete;)) Nghe Lied của Schubert nhé? :))
Chắc trong số 400 thành phố kia có Lefkimi hoặc Corfu của Hy Lạp đấy nhỉ :))
ReplyDeleteTHT: em không biết là bác cũng... ấy... đấy.
ReplyDeleteChị TL: hóa ra là chị ạ? làm em cứ tưởng có nàng tiên cá nào biết đọc tiếng Việt hehe.
:)) không hình dung ra cái bạn NL mà tiều tụy !!!
ReplyDeletetrời ơi chị phải thấy khó tưởng tượng ra cái tivi hay là cái LCD chứ :) thật là phản tác dụng quá đi
ReplyDeleteThiệt tình, sao em mua cuốn Chuyện tình chuyện mình từ đời nào mà đọc mãi không xong á.
ReplyDeletevì đọc không thấy hay? ;))
ReplyDeletemấy quyển bác giới thiệu sao giá bìa cao wá =.= đọc mà ko dám cầm sợ dơ bìa=.=v
ReplyDeletehihi, the co khi cung phat hien ra minh vao day thuong xuyen ay nhi ;))
ReplyDeletesorry vi ko go duoc tieng Viet!
FR
Paris đứng ở vị trí thứ ba trong bảng xếp hạng đó chị FR :) mà M-A có tính vào Paris không nhỉ, hay Courbevoie?
ReplyDelete