Jul 25, 2011

Châm chích mích lòng

thế nên ta tiếp tục chiến dịch Manolito để chống lại chiều hướng ô trọc của cuộc đời :p chiến dịch đang vào giai đoạn nước rút hehe


Một bữa nọ, tôi đang xếp hàng vào rạp ở Carabanchel để xem phim Zorro thì một thằng tiến lại gần tôi, chẳng ngại ngần gì mà hỏi luôn:

- Này, cậu kia, cậu có phải Manolito Mắt Kính không?

Tôi trả lời cái thằng bé ấy là đúng, tôi đây, làm sao nó biết. Thằng bé ấy mới bảo nó đoán ra nhờ vào cặp kính của tôi, vì tôi đeo kính có buộc dây chun, vì tôi dắt tay Ngốc, nhờ vào cặp tai của Tai To đang đứng bên cạnh tôi, vì đi cùng tôi còn có một thằng đầu gấu, chắc là Yihad, và còn vì tôi đi với hai đứa thiếu điều thì thành con trai, hiển nhiên tức là Susana Quần Xi líp Bẩn và Melody Martínez.

Tất cả chúng tôi choáng ghê lắm trước trí thông minh siêu nhiên của thằng bé thầy bói ấy, thế là chúng tôi vây lấy nó để đặt những câu hỏi về đời chúng tôi, nó biết sạch sành sanh, bởi nó đã đọc bốn tập sách viết về cuộc đời tôi.

Thằng bé thầy bói đã xuất sắc trả lời mọi bài kiểm tra: về bác Luisa, về những cái đét hẹn giờ của mẹ tôi, về tuyến tiền liệt của ông tôi hoặc về những bộ tóc giả của bố nuôi Bernabé của tôi, nhưng đề tài mà nó không trả lời được câu nào là đề tài bố tôi, vì nó bảo nó chưa bao giờ thấy bố tôi ở chương nào trong cuộc đời ghê sợ của tôi. Cả đám bạn tôi, thêm thế nữa lại là lũ bạn con heo và phản bội, đồng ý với nó và đồng thanh nói:

- Đúng đấy, đúng đấy, cậu chẳng bao giờ kể về bố cậu cả.

Sự thật nằm ở chỗ tôi không kể về bố là bởi bố tôi có bao giờ phàn nàn đâu, bố không như những người khác cứ luôn luôn quấy rối tôi để mà tôi phải kể chuyện này chuyện khác. Vậy nên cuốn sách này chủ yếu tôi dành tặng cho bố tôi, vì mùa hè năm nay một thứ chỉ xảy đến một lần trong đời đã diễn ra, và bố tôi là nhân vật chính thứ hai của câu chuyện, nhân vật chính thứ nhất là tôi, và các nhân vật khác thì vẫn như thường lệ: Ngốc, ông tôi, Tai To, bác Luisa, mẹ tôi, Melody, Yihad… Phải nói cho rõ, nếu tôi không kể về họ trong mọi cuốn sách của mình, thì họ sẽ bực lắm, sẽ không nói chuyện với tôi nữa, vậy nên thực sự tôi chẳng có lựa chọn nào. Hẳn cũng chính vì thế mà các tập sách về đời tôi luôn luôn đầy nhóc người, để không làm ai phật lòng và để tôi không bị rơi vào tình trạng không có bạn. Ông tôi bảo tôi:

- À, Manolito ạ, cháu thực sự là quá mức cả nể đấy…

Điều đó đúng, tôi chính là người tốt bụng nhất mà tôi từng biết.




(tổng cộng có 7 tập, bây giờ tập 1 bắt đầu khó tìm rồi :p)

2 comments:

  1. Lại quảng (con bà nó) cáo rồi... Nhưng (ơn giời) là đọc được. Dạo này, bác này có vẻ rất xì tin...

    ReplyDelete
  2. a bác, thì tôi đang hồi xuân lần bốn mà :p

    ReplyDelete