Ngồi liệt kê những biểu hiện của sự giàu hiện nay thì sẽ rất sốt ruột và cũng không mấy ích lợi, lại không sao mà cặn kẽ cho nổi; đại khái cuối tuần shopping Hồng Kông, đến kỳ thì sang Malaysia xem đua xe F1, mùa hè nắng đẹp thì không thể không đi châu Âu, nơi ấy ngoài làm những gì du khách người ta vẫn hay làm thì các nouveau riche của chúng ta còn đặc biệt thích ở lại khách sạn “úp” mì tôm ăn với nhau.
Miêu tả kỹ càng và sâu sắc cái sự mới giàu này, chắc chúng ta phải chờ đến khi nào xuất hiện một Vũ Trọng Phụng mới. Vinh quang đang nằm đó đợi sẵn, rất gần, những nhà văn trẻ vừa qua đợt họp hội nghị rất hào hứng của Hội Nhà văn Việt Nam. Bây giờ chỉ cần nhắc tới một nét nhỏ của cái thế giới sinh động ấy mà thôi: mùi của sự mới giàu, nó ra làm sao?
Mới cách đây vài chục năm thôi, mùi của đột ngột giàu là mùi thấy được ngay khi những công-ten-nơ hàng chậm đánh theo đường biển được khui ra. Cái mùi ấy, ai đã ngửi một lần vào thời gian khó, vĩnh viễn không bao giờ quên được. Nó là mùi bên trong các thùng hàng chuyển về từ Liên Xô và các nước Đông Âu, hay được dỡ khung gỗ ngay ở sân các khu tập thể, đi kèm với tiếng “lách tách” của bọn trẻ con dùng ngón tay bấm vỡ những nút ny lông của các tấm lót quấn quanh xe máy Simson, xe đạp Mifa và rất nhiều nan hoa cùng nồi áp suất. Mùi thì thăm thẳm sâu sắc và âm thanh thì nhí nhách rộn ràng, dấu vết oanh liệt của cái thuở cho đến giờ vẫn được rất nhiều người nhớ nhung.
Giờ, mùi của sự giàu sang dường như thoang thoảng nồng, và nếu nhìn cho kỹ thì cũng không kém tính chất đồng phục của những bánh xà phòng thơm Camay từng một thời khuynh đảo làn da Việt Nam trong một sự ngây ngất kỳ diệu: không hiểu vấn đề cung ứng ra sao mà có những đợt bỗng nhiên ở một chốn nào đó “phía trước phía sau dưới đất trên đầu” (thơ Xuân Quỳnh) ta thấy một mùi nước hoa độc nhất, tỏa ra từ tất cả phụ nữ có dấu hiệu thời thượng, chỉ khác nhau ở sự vừa vặn hay quá tay vung. Đợt hàng mới về cùng một loại tại một shop quen mặt cả một giới đã cùng lúc cung cấp cho rất nhiều phụ nữ, và cái mùi đặc biệt vậy là có những lúc không còn chỉ thoang thoảng mà còn đậm đặc tập trung khó ngờ. Có lẽ vì thế mà từng có người lên báo dõng dạc nước hoa Pháp thế này nước hoa Anh thế kia, cứ như thế toàn thể thế giới nước hoa chỉ là dăm ba nhãn mác cụ thể mà thôi.
Lẽ dĩ nhiên, càng ngày mọi chuyện càng tiến triển theo chiều hướng tốt với rất nhiều ngả đường “hàng xách tay” và các thương hiệu mới mẻ (chẳng hạn Playboy đối diện Tháp Rùa), mùi nouveau riche cũng đa dạng hơn nhiều. Ngày nay người ta cũng đã không còn vì cung ứng kém mà bỗng nhiên thần thánh hóa rượu Napoléon hay Rémy Martin từng một dạo Tết đến nhà nào cũng phải có một chai nữa.
Cái gì mới cũng phấn khởi hung hăng, ta sẽ còn được chứng kiến những nouveau riche nghèo về thâm niên rộn rã vỗ tay trong khán phòng nhạc cổ điển mỗi khi nhạc dừng năm giây, trước khuôn mặt thuỗn dài của nhạc trưởng (chẳng hạn Lê Phi Phi hào hoa), những người bước vào quán cà phê với tận ba cái iPad và những người say mê oang oang thể hiện vốn văn hóa chuẩn mực của bốn lần đọc lại cuốn sách Đắc nhân tâm của mình. Nhưng thời gian rồi sẽ trôi qua, những nouveau riche sẽ không còn nouveau (mới) nữa, họ sẽ giàu hơn, hoặc sẽ không còn giàu nữa, và nhạc thính phòng Nhà hát lớn Hà Nội sẽ được yên ổn hơn mà trình diễn âm nhạc.
gớm lắm í.
ReplyDeleteEm tập hợp lại cộng thêm Bác Nhàn nữa thì hay phết.
ReplyDeletebác Nhàn là bác nào ạ?
ReplyDeleteKo lẽ là ông Vương trí nhàn hả trời?
ReplyDeleteRượu nhạt uống lắm cũng say,
ReplyDeleteNgười khôn nói lắm dẫu hay cũng nhàm.
Nói không mê tín: GATO thấy rõ.
các bác có từ gì hay hơn từ GATO không :p
ReplyDeleteđộc giả của báo công kích tác giả mãnh liệt đây này :)
http://thethaovanhoa.vn/475N20111010093928550T0/bong-nhien-giau-.htm
Dùng từ GATO là nhẹ nhất rồi đấy. Tức là có đánh giá cao người viết.
ReplyDeleteVăn là người, viết thế nào thì người thế ấy. Kiểu viết như vậy phản ánh một tâm tính nhỏ mọn, bon chen, bủn xỉn, hài hước rẻ tiền, yếm thế.
Là thứ nhan nhản đầy rẫy trên vỉa hè.... đầu đường, xó chợ.
Nhìn vào, nếu người không quen chẳng sao, người quen thấy sợ, sợ bỗng dưng một hôm nó khen mình... thì thằng hàng xóm lăn ra chết!
Xã hội không cần những thứ như vậy. Những thứ đang viết ra trong bài, là bức tranh muôn mặt của cuộc sống, chẳng có gì phải giễu cợt nó cả. Giễu cợt nó thì cũng như nhà báo, nhà văn ngồi xổm chửi đời cho sướng miệng mà thôi.
mình chỉ thấy là giọng văn đang tầm chương trích cú của NL, bỗng dưng biến thành văn của Nguyễn việt hà.
ReplyDeleteBác ác! Nhất là cái quả "tộp tộp oang oang" của kỳ trước! Tưởng kỳ này bác tả luôn mấy tay ấy miệng ngậm tăm co cả hai chân lên ghế ngồi cạnh ghế lái mặt vênh vênh...
ReplyDeletemiêu tả xong rồi thì đến so sánh, so sánh xong rồi thì phải giải thích, đại khái con đường của tôi nó như thế, ác nhất là lúc tôi hiền dịu nhất thì lại bị chửi :p
ReplyDeleteHơ, mình đọc cả hai bài Nú vồ này, chỉ thấy, nếu tác giả không thực sự am tường và biết cách ăn chơi, thì làm sao chỉ đúng chỉ trúng thế?
ReplyDeleteũi xời tôi thuộc dạng đầu to mắt cận dài lưng tốn vải ăn no lại nằm tuyền bị chửi là thư sinh trói gà không chặt thôi, buồn lắm :p
ReplyDeleteViệt Nam mình không ai rịt nổi sau 50 năm vừa qua. Có ai qua được 50 năm vừa rồi không nhỉ? Vậy thì nú rồ cả thôi. Lại phải ít nhất 2 lần 50 nữa mới có được một thế hệ rịt thích đến nhà hát và không vỗ tay giữa các chương của một bản giao hưởng. Phải không các bác?
ReplyDeleteCái bạn Ano gì ở trên, bảo cái gì bức tranh muôn mặt của cuộc sống, chẳng có gì phải giễu cợt nó cả. Sao cuộc sống, dù muôn mặt hay không, lại không được giễu cợt :)) Cuộc sống buồn cười mà, chả cười cho vui thì biết làm gì :-D
ReplyDeleteCác bạn cứ bảo bạn Nhị Linh gato, chứ tớ thấy bài này hơi có lắm sự tự giễu :)) He he
today20: ặc ặc, nhiều chỗ âu yếm phết ấy nhỉ, với lại giệu thì giệu mà thương thì thương bạn NL nhờ
ReplyDeleteà cái vụ học lớp cảm thụ âm nhạc cô ĐCA ấy, mình cũng suýt theo bạn theo bè đấy chứ, bỗng đâu nhớ ra mình đọc được nốt nhạc nhanh như đọc chữ :p
ReplyDelete"một dẫn chương trình truyền hình có cái miệng dẩu rất duyên dáng trong suốt một thời gian dài lúc nào lên hình cũng he hé phô trương cái thắt lưng in hai chữ LV của mình"
ReplyDeleteAi y nhi ? Nghi mai khong ra :)
biết rồi mà cứ giả vờ không biết, là Long Vương :p
ReplyDeleteKhiep, quan sat tot va tri nho tot ghe =))
ReplyDeleteNghe nguoi ta dan chuong trinh thi nhin den cai mieng "dau" la duoc roi, day con lia mat xuong tan that lung cua nguoi ta de ma nhan ra cai that lung hang hieu co chu!
Ky thuc la minh cu nghi den anh Lo Vo So, voi cai man noi tieng Anh het say ben canh anh Ngo Ngan To, chu khong phai anh Long Vuong =))
Truong hop cua anh Lo Vo So, ta nen goi la "nouveau" gi ? :D
nouveau traducteur, hoặc traducteur nouveau bec :ppp
ReplyDeleteNL phản ánh cách nay 4 năm, cách nay dăm tháng tôi trở về, vẫn chứng kiến những cảnh i thế này nhan nhản, không chỉ 3 cái ipad, mà cả smartphone, laptop hầm bà lằng không chỉ 1 dòng mà có ông mang đến mấy dòng nào ipad của samsung, mac của apple, smartphone của sony,etc ăn nói rổn rảng, xin mật khẩu wifi loạn cả lên trong quán cafe... Tôi thấy bi quan cho nền văn minh ở xứ ta quá thể!
ReplyDelete"ấy đấy, tôi bi lắm" (Nam Cao)
ReplyDelete:)) đùa
ReplyDeletecháu đưa bài này cho mẹ đọc, sặc, bà già cười như xe ben đổ sỏi :v nhất là quả bánh xà phòng Camay
ReplyDeletethế là cười to dõng dạc lắm, lẽ ra phải nhắc đến thêm bia Vạn Lực, một thời vừa giải khát, cái chai lại vừa dùng làm vũ khí chiến đấu luôn, rất tiện
ReplyDeletebài này chợt lôi lại, mới để í phát comment đầu tiên phía trên chính là của một nouveau riche, nouveau riche của phố Vọng Hà Nội
chắc mấy cái chai ấy là nguồn gốc cho việc người ta cắm mấy cái mành sành xanh xanh lên tường chống trộm ấy nhỉ :v
ReplyDeleteđến tận vài năm trước cháu vẫn đi con Ezka, mẹ cháu đi con Mifa :v giờ thì một con bỏ xó một con bị trộm, bà già đi xe đạp nhiều thành ra không bao giờ đi xe máy nghiêm túc được (cháu đọc bài về xe đạp trên này thấy rất là khoái, bên cạnh mấy cái tiện bút, với vài bài nữa, nhất là bài về đợt mưa năm 2008 :v hồi ý vẫn còn là thằng ranh con chưa được ông già giao cái xe đạp cũ rách nên cũng chả đi chơi hay đèo bạn gái nào cả)
xà phòng thơm Camay với Lux thì đúng hàng kịch độc, rượu bia thời cháu còn nhỏ hình như còn cuốc lủi hay Lúa mới, lúc nhỏ ở nhà một ông say có lấy uống trộm của lão một ít (lại nhớ NT kể chuyện uống trộm rượu của ông trong LH)