Nguyễn Huy Thiệp viết: "Sống dễ lắm", nhưng thật ra là ông ấy nói mỉa đấy :p sống chả dễ chút nào; vì quanh đời ta còn có đời bọn khác, và khi đặt câu hỏi "ta đã làm chi đời ta" thì bọn khác cũng đặt câu hỏi ấy, rồi đâm ra mọi thứ rối tinh rối mù lên
nhưng chuyện văn chương cũng không phải lúc nào cũng hư cấu, kể cả truyện Kim Dung; những vụ như Kiều Phong vì không ngó gì đến Mã phu nhân phó bang chủ Cái Bang mà mang họa, thật ra nhan nhản chứ không ít; vì quanh ta còn có bọn khác, ngó ngàng cũng chết, mà không ngó ngàng cũng chết; có những điều (câu này tương truyền cũng của Nguyễn Huy Thiệp) đúng, rất đúng, nhưng "đúng một cách khốn nạn"
đời tôi cũng có những lúc lông bông lang bang (thật ra lúc nào cũng lông bông lang bang hehe), từng có lúc nghĩ hay là thành béng đạo diễn điện ảnh, làm những bộ phim theo kiểu Ingmar Bergman, dạng như Cris et chuchotements hay Scènes de vie conjugale, tôi sẽ viết một kịch bản dạng như đồng chí vợ phạm một lầm lỗi nho nhỏ nào đó từ xa xưa rồi muốn gỡ gạc, cùng lúc đồng chí chồng cũng vừa có một hành động đần độn không lớn lắm (những điều không lớn mới kinh, lớn quá thì lại chả sao, như kiểu too big to die); vừa hay những lầm lỗi xờ tu pít này cùng liên quan đến một đối tượng, thế là bỗng trong thoáng chốc họ trở thành đồng chí, bao nhiêu shit sẵn có bỗng tiêu biến trước một đống shit mới, công cuộc bới shit bận rộn làm họ quên đi điều mình làm và lờ đi điều partner của mình làm; cái này người ta gọi là shit mới đuổi shit cũ ra khỏi đời sống, như định luật Gresham lừng danh, "tiền cũ đuổi tiền mới khỏi lưu thông"
trong quyển Bản đồ và vùng đất của Michel Houellebecq, có nhân vật nói một câu đại ý thế giới đã tầm thường lắm rồi, thêm một cái việc đó (một vụ án mạng) thì nó lại tầm thường thêm chút nữa; trong một bối cảnh đầy shit, thêm một lượng shit nữa thì shit vẫn cứ là shit, mà lại còn nhiều lên :p chính vì thế cho nên những lúc chả may thấy có shit thì tôi cố mà nín thở; nhưng mà công nhận nhiều shit hehe, biết nhiều đến khổ
tôi không hiểu sao đến tuổi này rồi :p mà nhiều người vẫn không hiểu mấy điều cơ bản, chẳng hạn: cuộc đời về cơ bản ít thứ vui lắm, và, thứ hai, đời ai cũng đầy shit; bới shit của bọn khác mà tưởng như làm đỡ đi mùi shit của mình cũng là một lựa chọn thôi, nhưng đã shit thì vẫn cứ là shit, chả thể nào khác được
:))
ReplyDelete:D
ReplyDeletequan điểm của thiên shit luận này hẳn là trái ngược với quan điểm của một bác nhà văn có tác phẩm là: Cuộc đời vui lắm không buồn được
ReplyDeleteNL bỗng bật khóc ai oán vì cuộc đời quá ư rực rỡ, quá ư thanh sạch, mà cũng quá ư là tàn bạo - Nhại Saroyan
ReplyDelete@GM: Cuộc đời vui quá
hóng cuốn Cuộc đời shit quá :)
Đang chán đời, đọc xong bài nì ....chán đời hơn, ko bik tin vào ai, tin vào cái gì, tin vào bản thân cung ko tạo dc niem tin mấy, vì những người xung quanh cũng góp phần tạo nen hứng thú cs cho mình....sax
ReplyDeletethật ghen tị với óc hài hước của bác NL
ReplyDeleteVấn đề không phải chỉ là chuyện một thằng, bạn Nhị ạ. Cái Trang Ridiculous nó bảo chị là, em thấy dân xã hội càng ngày càng khổ.
ReplyDeleteĐúng là chả có cái xứ chó nào như Việt nam.
Giang hồ nó có câu là: shit ai vừa mũi người ấy.
ReplyDeleteBài này hóm quá. Đọc xong là phì cười haha :)). Suy cho cùng thì đời là thế, đẹp hay không là do cách ta nhìn và sống trong nó, thế thôi. Không có ai hoàn hảo thì cuộc sống cũng tương tự thế mà ^^
ReplyDelete