Oct 22, 2015

Vũ Hoàng Chương: Vân Muội (1)

Vân Muội là một tác phẩm rất đặc biệt của Vũ Hoàng Chương.

Tôi thấy rất ngạc nhiên vì tìm trên mạng không thấy có vở kịch thơ này. Thật ra, tôi thấy làm mừng vì thấy rõ ràng không phải trên mạng có mọi thứ. Thật là bổ ích và đầy an ủi vì Internet không có mọi thứ. Thời này, ai là người nhìn thấy rõ nhất địa ngục (giống Adolf Hitler trước đây)? Theo tôi, đó là Mark Zuckeberg. Việc nhìn thấy địa ngục đảm bảo cho một số nhân vật có sức thu hút khủng khiếp.


VÂN MUỘI



HỒI THỨ I

Một đêm mưa gió cuối thu. Hoàng Lang ngồi một mình trong căn nhà bài trí theo lối thôn giã [sic] và cổ kính. Vàng son đã phai mờ. Trên vách treo một bức họa cô gái thời xưa, áo hồng xiêm biếc. Trên văn kỷ, lửa nến lung linh.

HOÀNG LANG

Sao lòng ta đêm nay buồn không thể nguôi?
Niềm u uất dâng cao mà tháng ngày trôi xuôi…
Há vì cơm áo chẳng no lành?
Há vì đời không ai mắt xanh?
Nhớ thuở xưa chưa có ta thì đường đi thênh thênh.
Kịp tới khi có ta là chông gai mông mênh.
Cuồng vọng cả mà thôi, bốn phương đều vướng mắc.
Ba mươi năm trên vai mà trống không bình sinh…
Gối vải mộng phong hầu
Vinh quang đường lối khép
Thẹn trước thương về sau
Đời tàn trong ngõ hẹp…
Mưa lùa phên nứa khép
Ngày trắng theo nhau qua
Lá rơi đầy ngõ hẹp
Đời hiu hiu xế tà,
Ôi! ta đã làm chi đời ta?
Ai đã làm chi lòng ta?
Cho đời tàn tạ lòng băng giá,
Sương mong manh quạnh chớm thu già.
Mải mê theo sự nghiệp
Quá trớn lỡ giàu sang
Mưa rơi lầy ngõ hẹp
Lá vàng bay ngổn ngang
Dìu vương nhau mươi chiếc lá khô vàng,
Xuân đời chưa hưởng kịp
Mây mùa thu đã sang!
Giấc hồ nghe phấp phới
Cờ biển nhịp mơ màng
Đường hoa son phấn đợi
Áo gấm về sênh sang…
Đường hoa về áo gấm?
Chao ôi! Ta nhớ kiếp nào xưa!
Tiền thân còn thoáng hương mơ
Lều tranh gối vải phai mờ vàng son…
Tinh anh cũ ngậm hờn trong xác mới,
Ôi quê hương ngàn thu xa vời vợi!
Xóm làng xưa phơ phất cỏ bồng thơm
Ngát bình minh hoa quế nở tươi rờn
Lá tùng bách xanh màu trăng óng ả.
Giòng [sic] sông lắng đôi bờ tơ biếc xõa
Hàng thùy dương mơn mởn gió đùa rung
Ngùn ngụt tươi đồng lúa bốc men nhung
Suối róc rách êm đềm tuôn nhã nhạc
Hơi sáo gợn hắt hiu nguồn nước bạc
Chói vàng tươi kim cúc lả lơi phô
Lừng hương đưa tha thướt cỏ sương bồ [sic]
Cánh lan nhược lâng lâng màu đỏ tía…
Quê hương ấy còn vang lời ước thệ
Ai ngàn xưa non bể hẹn hò nhau?
Nguyệt mối manh vằng vặc sáng về đâu?
Trơ bến cũ nằm xuông [sic] cầu nước chảy.
Đời tẻ lạnh tiếc ngày qua lộng lẫy,
Ai ngàn xưa xiêm áo thoảng mơ mòng…
Thôi còn chi nữa mà mong
Cô gái đa tình thuở ấy!
Thuở nhựa sống hồn thiêng còn ngát rậy [sic]
Trong hương màu hoa lá khắp sơn khê
Gỗ yêu đương mà đá cũng si mê!
Ngàn dặm cảm thông nhau
Âm Dương đường lối dễ.
Dăm gã thư sinh vừa lạc đệ
Mươi nàng xuân nữ sớm chìm châu
Cảm thông một phút bừng ân ái
Miếu nguyệt vườn sương gặp gỡ nhau…
Hỡi ơi! Dâu biển mòn thương nhớ
Gỗ đá còn trơ gỗ đá thôi!
Lớp lớp biên cương tình chật hẹp
Mùa xưa thông cảm đã qua rồi.
Qua rồi thuở ấy tình sâu nặng
Trăng mới cuồng si nụ bán khai.
Ta nhớ tiền thân, phòng bỏ ngỏ;
Giấc hồ chưa một dáng Liêu Trai!
Ồ! Gió lạnh bên ngoài
Mưa lất phất
Buồn thu dằng dặc
Bóng lẻ đêm dài…
Cách tường hoa ảnh động
Nghi thị ngọc nhân lai!

Hoàng Lang mở sách ra xem. Sân khấu im lặng. Lửa nến ảo huyền. Ở chỗ bức họa, một thiếu nữ y xiêm thời cổ, giống hệt người trong tranh, dần dần hiện ra, tiến tới gần Hoàng Lang.

HOÀNG LANG (vẫn không để ý; ngâm:)

Cách tường hoa ảnh động
Nghi thị ngọc nhân lai
(Thiếu nữ dừng bước, Hoàng Lang nhìn thấy, kinh ngạc)

VÂN MUỘI

Em đây mà, Hoàng Lang… Hoàng Lang ơi!
… Em đây mà! Kìa sao anh ngơ ngác?
Anh nhìn em? Ồ! cái nhìn kinh ngạc…
Làm như em xa lạ lắm không bằng!

HOÀNG LANG

Trời ơi, này!

VÂN MUỘI

           Anh mê ngủ rồi chăng?
… Không! không phải! Rõ ràng anh vẫn thức,
Đang nhớ tiếc thời xưa ngồi bực tức,
Em rén nghe từ lúc mới vào đây!
… Gió ngoài kia tơi tả cánh hoa gầy
Mưa sơ sác [sic] mấy hàng cây ủ rũ.
… Em biết chứ! Rõ ràng anh chưa ngủ,
Rõ ràng anh vừa cất tiếng ngâm thơ.

HOÀNG LANG (nói một mình)

Có lẽ nào…! Hay mình đã nằm mơ?
… Không! nến, sách, vẫn còn nguyên chỗ cũ…
Ta vẫn ngồi đây… Lẽ nào đã ngủ!

VÂN MUỘI

Kìa Hoàng Lang! Anh vẫn cứ nhìn em!
Lạ lùng chưa! Anh vẫn đứng nhìn em!

HOÀNG LANG (nói một mình)

Mình vẫn tỉnh! Hay là…

VÂN MUỘI

                                 … Ô lạ thực!
Anh Hoàng đã quên em rồi đó chắc?
Em đây mà… Vân Muội ở làng trên

4 comments:

  1. Ơ,sao hết sớm thế ?

    ReplyDelete
  2. có 1 to đùng kìa, thì tức là sẽ có 2, 3 chứ còn sao nữa hehe

    kết thúc phần mở đầu ở câu nổi tiếng nhất là chuẩn mực, hơi quá chuẩn mực í chứ

    ReplyDelete
  3. Tức là a sẽ post tiếp phần 2,3 chứ ? ( khẩn khoản đề nghị)

    ReplyDelete
  4. Địa ngục ngươi là, Facebook ơi! :)

    Thánh K.

    ReplyDelete