Cứ nhảy mấy lần bốn năm (kiên quyết là không năm năm) như thế này là đủ mãn kiếp. Bốn năm trước đây tôi trẻ hơn bây giờ, bốn năm trước đó tôi trẻ hơn bốn năm trước đây, bốn năm trước đó nữa thì tôi ngố lắm, khi ấy không thể nghĩ mười hai năm sau mình lại rơi vào khủng hoảng ngoài hai mươi tuổi trầm trọng như bây giờ :d
Bốn năm Hà Nội vừa rồi của tôi nhé (trích đoạn hồi ký sắp xuất bản, có thể sẽ mang tên Đời dang dở của một chiếc bù loong):
- Trước tôi nghĩ tôi là người phiêu lưu, giờ tôi biết tôi chỉ thích quanh quẩn ở nhà. Bốn năm trời chỉ một lần bước chân ra khỏi Việt Nam, mà bây giờ nghĩ lại có khi nguyên do chính là bởi vì muốn tận dụng cơ hội để làm hộ chiếu mới chứ chẳng phải vì cái gì cả hic.
- Thế nhưng tôi lại sống một cuộc đời nomad ở một thành phố anti-nomad như Hà Nội. Tôi chuyển nhà một cơ số lần và dần dần quen thân vô khối trung gian nhà đất nôm na là cò nhà. Hiện tại tôi đang tìm cách móc nối với một cò chuyên hoạt động ở khu Hùng Vương-Bắc Sơn :dd
- Chuyện tình cảm: phẳng lặng như mặt Hồ Tây.
- Số cốc cà phê đã uống: cỡ 4.500-5.000.
- Số điếu thuốc lá đã hút: cỡ 300 (trong một phút giây lóe chớp của thiện tâm và lòng hối hận, tôi tự nguyện rút đi một vài số không hic).
- Số lần kín đáo nhổ nước bọt xuống đường: 4-5 lần.
- Số lần pipi ngoài đường: 0 (nếu tôi không nhầm).
- Số bát phở đã ăn: 150-200 (bây giờ phở Hà Nội toàn cho hành tây, kinh lắm).
- Số chai sữa đã pha: cỡ 600 (trong đó khoảng khoảng năm lần pha thì một lần bị nước nóng đổ vào tay).
- Số quyển sách có tên (theo nhiều cỡ và nhiều kiểu) đã in: cỡ 15 gì đó, và vẫn ngoan cường chiến đấu vì một lý tưởng cao đẹp: cưỡng lại một cách anh hùng việc viết một cuốn sách từ đầu đến cuối, vì nghĩ rằng bây giờ nhìn chung làm thế rất nhục. Sẽ đến lúc chịu nhục, nhưng giờ thì chưa.
- Trung bình mỗi ngày tha về nhà 3-5 quyển sách, với một tỉ lệ kha khá được cho biếu tặng, nhưng thú thực là rất nhiều lúc vội vàng đi mua sách trước khi bị tặng.
- Đã đến lúc cần nhiều bức tường thật lớn để treo được hết tranh các bạn họa sĩ tặng (và sẽ tặng hehe). Cám ơn các bạn. Nhớ vẽ nhiều sơn dầu và sơn mài nhá :d
- Số lần nhậu nhẹt bê tha bết xà lết: 30-40. Nhìn chung là càng ngày càng sống lành mạnh hơn.
- Số lần bài bạc: rất ít, thậm chí còn nhớ được từng lần một. Đúng là ngày một lành mạnh hơn. Trời mỗi lúc một sáng :d
- Số lần oánh nhau ngoài đường: thôi không nói, xí hộ nắm.
Đong đi đong lại, cho hẳn lên cân tiểu ly, thì thấy hình như là huề vốn.
Nửa đêm viết mail đòi nợ bài vở bà con (bạn vừa check xong) rồi lên blog viết kiểm điểm bản thân. Đúng là già rồi nên lẩn thẩn. :)) :))
ReplyDeleteHahaha tổng kết hay. Mà ước lượng được số lần thì quả thật rất đáng kính nể.
ReplyDeleteVụ mặt hồ Tây thì tin quá đi, nước hồ Tây tuyền sóng ngầm thôi :D
Bỏ nhỏ: Sơn dầu sơn mài độc hại lắm, tha về phòng ít thôi.
"Ở sạch" thế này thì dễ ốm lắm. "Ở bửn" một tí cho nó... văn nghệ văn gừng (bù lại với hành lạc, à quên, hành tây trong phở) :))) [nsc]
ReplyDelete4 năm thế là quá năng xuất rồi NL ơi.
ReplyDeletenếu thiếu tường để treo thì đem tranh đi tặng lại (tui).
Cái này mới một phần ba sự thật thôi. Đề nghị bổ sung:
ReplyDelete- Số lần ngoáy mũi;
- Số lần không rửa tay sau khi [...];
- Số lần không rửa tay trước khi [...];
- Số vé số đã mua;
- Số lần chửi thề;
- Số lần cười nhếch mép;
- Số lần nói "đồ dở hơi ấy mà";
- Số lần [...]:)
...
Khéo sau này Nhị Linh lại thành nhà sưu tập tranh ấy chứ. Chả mấy chốc lại giàu
ReplyDeleteKhi còn bé tôi đã nhổ nước bọt vào bàn tay ngửa ra của một người mù
ReplyDeleteBây giờ tôi phải làm gì trong mùa thu?
(Phan Nhiên Hạo)
;))
ơ thế là middle crisis đã đến rồi à :-D Xem ra cũng chả muộn hơn tớ mấy nhỉ :-D
ReplyDelete"Chuyện tình cảm: phẳng lặng như mặt Hồ Tây."
thế xoáy ngầm có cuộn ở lòng sông không :-D
td20: đã đến chai thứ 600 chưa mà mít đồ vứi cả mít đeo hehe
ReplyDeletesóng ngầm cái gì? mênh mang sóng vỗ của người ta mà cứ sóng ngầm sóng ngầm, các bạn Lê Lựu nó vừa thôi nhá :d
không thống kê số lần vào SG nhở, thống kê và hứa hẹn đi chứ
ReplyDeleteà mà có tổng kết là phải có phương hướng đấy, thế mới ra hội nghị :))
(chị so)
để đáp ứng tấm thịnh tình của người hâm mộ :d
ReplyDelete+ số lần nhếch mép: 36.753
+ số lần vào Xì Ghềnh lê la với các bạn, I come with the rain: 7-8, số lần vi hành không ai biết: nhiều hơn hehe
Song ngam nay khong phai Le Luu dau, ma Nguyen Mong Giac :D
ReplyDeleteà mà quên đấy, phải nói rõ không các bạn lại cứ nghĩ xấu: mình hay nhếch mép thật, mấy chục nghìn lần trong mấy năm thật, nhưng cội nguồn là một tai nạn đấy hic
ReplyDeletechả là hồi còn bé mình hay lê dép quèn quẹt, nghĩ thì cũng gớm nhưng tội ác cũng nhỏ thôi phải không ạ :d cho đến một hôm mẹ mình khó chịu quá mới nói: "nhấc dép lên"
khổ thân hồi ấy mình hơi điếc (yên tâm, giờ hết rồi :d) và lại sẵn tính vâng lời nên cứ tưởng "nhếch mép lên" thế là nhếch liền, chấn động tâm lý lớn quá nên biến thành thói quen
chuyện buồn nhỉ :(
hahaha chuyện buồn ghê, phải bắt chước mới được, lấy tình tiết éo le làm lý do tật nguyền nhếch mép (mình giống nhau hí hí)
ReplyDeleteCái câu phở Hà nội hành tây sao mà đúng thế,dạo này đến ăn bánh mỳ trứng còn bị cho hành tây vào phát kinh. Có lẽ câu này chân thật nhất :p
ReplyDeletegt@
câu này còn chưa chân thật bằng mấy câu khác cơ hehe
ReplyDeleteHồ Tây có sóng ở đáy sông =))
ReplyDelete