nghl: "Cho một cái quẩy, à nửa cái thôi."
Petrolio của PPP khiến tôi nhớ đến một cuốn tiểu thuyết của Jean Genet, cũng là một posthumous: Un captif amoureux
vanity doesn't mean fair
nghl: "Cho một cái quẩy, à nửa cái thôi."
Petrolio của PPP khiến tôi nhớ đến một cuốn tiểu thuyết của Jean Genet, cũng là một posthumous: Un captif amoureux
cần phải có cái đi cùng với đó
(tiếp tục: "ch.", "t.-t." và "d.-c.")
Điều đầu tiên nảy ra trong óc tôi (đây là nói bằng â-d, tôi hoàn toàn không biết có phải "trong óc" hay không, thậm chí có sự nảy ra hay không) là một idiom, của một thời khác: văn võ song toàn.
Cái đó biến thành "học sinh giỏi toàn diện" (thường đi với một idiom nữa, con ngoan trò giỏi), chủ yếu được nhìn nhận ở chỗ, giỏi cả văn lẫn toán: đã giỏi toán rồi lại còn giỏi văn. Khó thế mà cũng etc.
"làm sao người ta có thể là triết gia mà không Đức? [...] làm sao người ta có thể là nhạc sĩ mà không Đức?"
(Thomas Mann)
tức là, tiếp cái đó
(cũng tiếp tục "Cũng được", "ý là" và 2)
tức là, Mann không fiction: