Nov 16, 2010

... và Vargas Llosa, finally

Sau Dì Hulia và nhà văn quèn, Mario Vargas Llosa, giờ đây đã có tư cách mới (một Nobelist), sẽ thực sự xuất hiện ở Việt Nam bằng một cuốn tiểu thuyết tầm cỡ, quan trọng, là quyển này.

Trước mắt cứ thế cái đã, chắc phải còn lâu nữa mới có thể xuất bản những quyển như Lầu Xanh (La Casa verde, tức Green House).

Đối thoại trong quán La Catedral lấy đề từ là câu của Balzac (một cách tự nhiên, Llosa là nhà văn dấn thân, nhà văn dấn thân thường mê chất hiện thực, dồi dào, tổng quát của Balzac, chỉ các nhà văn kiểu Alain Robbe-Grillet mới ghét Balzac):

"Il faut avoir fouillé toute la vie sociale pour être un vrai romancier, vu que le roman est l'histoire privée des nations."

Cái câu rút từ Petites misères de la vie conjugale này nói tới "tiểu thuyết gia thực thụ", là người xới tung, lật tung cuộc sống xã hội lên, bởi "tiểu thuyết là lịch sử cá nhân/lịch sử nhỏ của các quốc gia".

Santiago Zavalita là một nhà báo (các bác có để ý thấy là nhân vật của các nhà văn cánh tả rất hay là nhà báo không, như là Martin Eden của Jack London ấy), cuốn tiểu thuyết khởi đầu bằng một vụ mất chó, và ngay tiếp theo đó là một cuộc gặp lại. Và quán La Catedral tồi tàn của dân lao động hạng bét, đông đặc người da đen.

+ Nhân tiện nói tới giải Nobel văn chương: dạo này Ngô Bảo Châu bị lên án, chỉ trích etc. rất nhiều vì nhận căn hộ của nhà nước. Tôi thì tôi nghĩ mình sẽ không bao giờ được nhận giải Fields rồi (mười năm chắc không đủ để giải xong một bài toán :p) nhưng nếu được nhận một cái giải tèng tèng hơn giải Fields, chẳng hạn như Nobel, mà nhà nước tặng căn hộ cho tôi, thì tôi cũng nhận thôi. Nhận rồi sau này làm được ối việc, chẳng hạn như là để chứa 100.000 quyển sách, với cả cũng sẽ trả lại cơ mà, khi trả có thể kèm luôn 100.000 quyển sách kia nữa. Danh dự quốc gia là một chuyện, nhưng còn có danh dự cá nhân nữa chứ.

4 comments:

  1. Cứ mong bạn Nhị được giải để có thêm 100.000 quyển Những chiến công của một chàng Don Juan trẻ làm căn hộ thư viện quốc gia. Em đỡ phải ì ạch leo lên leo xuống tường lửa mỗi ngày. :(

    ReplyDelete
  2. Cái hỏng của Ngô Bảo Châu là vào quốc tịch Pháp mất rồi. Liệu Ngô Bảo Châu vẫn còn quốc tịch Việt Nam thì có được đề bạt giải này giải kia không ? Chắc là không ? Ngô Bảo Châu làm nổi tiếng khoa học Việt Nam thì phải làm ở phòng thí nghiệm Việt Nam, thế giới mới nể phục. Thế giới mới ồ à, bọn khoa học gia đại học ... ở Việt Nam chế ra cái này cái kia đấy đấy. Còn đây ông Châu dạy bên Mỹ, vào quốc tịch Tây. Xin lỗi thế giới bên ngòai nhìn vào những đóng góp của ông Châu thì không thể nào gọi đấy là đóng góp của giới Khoa Học Việt Nam. Mà thế giới nhìn vào thì sẽ nói thằng đó người Việt Nam nhưng nó ở xứ Việt Nam thì chắc không làm được gì nên bây giờ nó vào quốc tịch Pháp làm ở Mỹ và patent của Mỹ của Pháp rồi. Tiếc cho bọn Việt Nam có người tài mà bỏ xứ ra đi như phần lớn bọn trí thức các nước ... vì ... nên chúng bỏ sang mấy nước tiền tiến để được học và làm việc theo như ý. Nói tóm lại chuyện này hỏng từ đầu

    ReplyDelete
  3. Và cũng nói tóm lại là nếu ông Châu giỏi thì nên như Bill Gates chế ra cái gì bán cho tòan thế giới để kiếm tiền nhiều nhiều mới đáng làm gương. Chứ cái gương quèn học bài trả bài lãnh giải thì có gì đáng làm gương. Đời nay tân tiến, gương nào kiếm ra tiền nhiều thì mới đáng noi theo. Bằng cấp đầy người mà lại đi nhận bao cấp của nhà nước thì cổ điển rồi

    ReplyDelete
  4. vầng, công nhận với bác gì, mọi thứ hỏng, hỏng hết từ đầu, tại sao Mr. Ngô Bảo Châu, và cả chúng ta, lại sinh ra là người Việt Nam cơ chứ

    KV: nghe nói tường lửa chỉ thấp ngang đầu gối :d

    ReplyDelete