Jun 6, 2011

Người dân khu phố than phiền


Không được kể lại những gì bây giờ tôi sẽ kể cho ai hết đâu đấy nhé, bởi tôi đã khóc rất nhiều, và tôi thấy hơi ngượng với các chương sách có cảnh tôi khóc. Theo ông tôi, khi đã có chừng ấy cuốn sách về cuộc đời một người, thì cũng bình thường khi nhân vật chính (chẳng hạn như tôi) đôi khi có khóc vì một nỗi bất hạnh khủng khiếp nào đó; ông tôi bảo cái chuyện ấy làm độc giả thích lắm, độc giả cũng sẽ khóc như thể bất hạnh đó là của họ luôn. Độc giả gì mà kỳ cục nhỉ! Tôi thì, những người mà tôi biết, dĩ nhiên đều sống ở Carabanchel cả, tất tật sẽ lăn ra cười mỗi khi nhân vật chính gặp phải vô vàn bất hạnh, đặc biệt khi nhân vật chính là tôi. Thằng đầu gấu khu phố tôi, Yihad, nói cái mà nó thích nhất trong những cuốn sách về cuộc đời tôi là lúc tôi bị ngã, hoặc lúc mẹ tôi cho tôi một cái đét, hoặc lúc nó đập vỡ kính của tôi. Nhưng Yihad ngoài chuyện đầu gấu còn là một thằng nói dối, vì chính mẹ nó một hôm đã nói cho tôi biết: “Đừng chú ý đến nó, Manolito ạ, nó chẳng bao giờ mở một quyển sách nào hết đâu, kể cả là sách viết về nó”.

Thoạt tiên, ở khu phố tôi, mọi người đều mua tập đầu bộ tiểu sử của tôi vì nó mới mẻ và để thấy có họ ở trong sách không, nhưng họ nhanh chóng bực tức và thôi không mua nữa khi đã biết tôi nói gì về họ, nhất là khi thấy Emilio Urberuaga vẽ họ ra sao. Cô Asunción đến lớp nói người ta vẽ cô như một con bò cái to béo, chúng tôi cười đến chết mất lúc cô bảo cô không muốn thấy đứa trẻ con nào cầm một trong những cuốn sách của tôi nữa. Bác hàng xóm Luisa thì nói cái con người đã vẽ bác làm bác như đã năm mươi tuổi rồi ấy.

- Luisa, mẹ tôi bảo bác, như thế thì có gì đáng ngạc nhiên đâu, chị năm mươi hai tuổi rồi cơ mà.

- Đúng, nhưng anh ta có biết điều đó đâu, và chị cũng sẽ phải đồng ý với tôi, Catalina ạ, là bề ngoài trông tôi trẻ hơn đến mười tuổi! Một nghệ sĩ không được phép làm như vậy, một nghệ sĩ phải vẽ sao cho chị đẹp lên, nếu không thì đừng có mà vẽ, hoặc là anh ta nên vẽ mẹ anh ta ấy.

- Chị cứ bình tĩnh nào, mẹ tôi đáp, tôi thì anh ta lúc nào cũng vẽ có cái cằm gớm ghiếc đó, trông như một con bồ nông.

Bác Ezequiel cũng không hài lòng vì bác nói trên các bức tranh, không thể ưa nổi những thay đổi mà họa sĩ đã gây ra trong quán bar của bác:

- Không cười đâu nhé, hôm nay thì Tropezón giống hệt một quán cà phê Paris, nhưng rõ ràng là cái ông ấy chẳng biết điều đó đâu.

- Thì cứ nói là anh ta không muốn biết đi!

Đó là một người khách của quán, cả ông cũng từng bị vẽ trong một cuốn sách.

Bố tôi cũng phàn nàn, bố phàn nàn là trên những bức tranh bố luôn luôn rất béo:

- Anh chưa bao giờ có một cái bụng phệ như thế cả, Catalina, chưa bao giờ hết cả!

Đúng là tôi chưa thấy một ai ở khu phố tôi hài lòng về nhân vật mình trong những cuốn sách. Không, tôi nói dối đấy, có một người: Ngốc, nó thích tự tán dương bằng cách nói họa sĩ lúc nào cũng vẽ nó lên tranh bìa. Nhưng mẹ không thích nó luôn luôn bị vẽ với cái ti giả ngậm ở miệng, vì mẹ nói có nguy cơ nó sẽ thấy như thế là hay ho lắm.

- Mẹ đang làm hết sức mình để cái thằng bé đó không ngậm ti giả nữa, thế mà cái tay kia lại không ngừng vẽ nó ngậm thứ ấy.

Như vậy tôi đã nói thoạt đầu người dân trong khu phố tôi mua những cuốn sách. Nhưng họ đã ngừng mua vì họ nói sẽ không tiếp tục tiêu tiền để thấy mình béo, xấu và lố bịch. Thậm chí còn có những người nói điều đó với mẹ tôi ngoài phố, để rồi sau đó mẹ bảo tôi:

- Đủ rồi đấy, Manolito ạ, cuối cùng rồi thì mọi người sẽ ghét mẹ cho mà xem.

- Con thì không, mẹ ạ. Toàn bộ chuyện này là do cái bà viết sách, bà ấy chỉ giữ lại những gì tồi tệ nhất mà con kể thôi.

Rốt cuộc, nói tóm lại, câu chuyện giờ đây tôi muốn kể và tôi sẽ bắt đầu từ khởi thủy, là vào một chiều thứ Sáu tôi cùng ông tôi đến phòng khám, rồi bác sĩ Morales bảo ông tôi rằng cái chuyện về tuyến tiền liệt không thể tiếp tục như vậy được, bác sẽ sử dụng những biện pháp mạnh tay bởi tuyến tiền liệt của ông tôi là một tuyến tiền liệt kinh dị lắm, rằng cứ mỗi phút trôi qua nó lại to thêm ra. Mặt ông tái mét, ông chụm hai tay che phía trước cái tuyến tiền liệt đang bị nhắc tới, có thể là vì ông sợ bác sĩ sẽ rút phắt ra một con dao mổ mà rạch luôn một nhát tại chỗ. Nhưng không hề.

- Bình tĩnh đi nào, bác sĩ Morales nói, bác đã đoán ra ý nghĩ của ông, chúng tôi sẽ cắt nó đi hộ ông ở bệnh viện, có thuốc gây mê, giống như với mọi ông già.

Ông tôi chậm chạp bước ra khỏi phòng khám, dáng vẻ buồn bã hết sức.

- Ông ơi, tôi mới bảo ông, nếu tuyến tiền liệt của ông nặng quá thì ông cứ dựa vào vai cháu đây này, chúng ta cùng nhau gánh thì trọng lượng của nó sẽ giảm đi ngay.

Nhưng ông đáp là ông không đi chậm vì trọng lượng cái tuyến tiền luyệt bị sưng phồng của ông, mà là vì thỉnh thoảng những người ông lại gặp một nỗi sợ kinh khiếp. Chúng tôi phải đến Phố Lớn bởi mẹ đã sai chúng tôi đi mua áo phông Thermolactyl cho tôi và Ngốc, mẹ rất thích nhìn thấy chúng tôi đổ mồ hôi trong mùa đông và, chừng nào chúng tôi còn chưa bị mẩn ngứa ở cổ thì mẹ còn chưa thấy yên ổn trong lòng. Chúng tôi đi taxi vì ông tôi bảo, đang buồn bã như thế này, ông không muốn đi tàu điện ngầm, rằng ông sẽ có đầy đủ thời gian ở bên dưới mặt đất, một ngày nào đó. Ông tôi là như vậy đấy: một người sinh ra đã rất lạc quan.

--------------

Còn đây là về Những thứ họ mang.

1 comment:

  1. tôi muốn được sống như vậy, cố gắng mãi mà cũng chưa được, thấy sao khó quá.

    ReplyDelete