tiếp tục nhân vật ấy:
Tuy Mona Ozouf thuộc vào số những sử gia Pháp quan trọng nhất của một giai đoạn (đã không còn quá nhiều dấu ấn của Annales, và nơi Michelet được nhìn nhận với rất nhiều phê phán), bên cạnh các nhân vật như Pierre Nora, phải đến lúc cuốn sách về épisode Varennes tình cờ rơi vào tay tôi, và tôi đọc nó, thì tôi mới thấy thực sự muốn đọc nữ sử gia.
Thêm một lần nữa, một Quarto (sách to, nhưng "quát to" thì đúng hơn):
Từ trước, Mona Ozouf đã thực hiện một volume Quarto khác: Quarto của Furet, giờ (cũng không giờ lắm: cuốn sách in năm 2015) tự thực hiện volume Quarto của mình. Trong này, từ cuốn sách về Varennes chỉ còn lại đúng một chương.
và cũng là một độc giả (ở mức intimate) của James:
ReplyDelete"James, à la différence de Balzac que pourtant il admirait tant, ne sature jamais et se garde de trop meubler ses intérieurs ou ses extérieurs. Il se méfie de la surcharge. Deux détails suggestifs, trois touches de couleurs, les fugitifs effets de la lumière lui suffisent à faire vivre le pouvoir de certains lieux. Mon sujet, dit-il dans la préface des Dépouilles de Poynton, « réside dans le simple grain, la poussière de vérité, de beauté, de réalité, à peine visible pour un œil ordinaire »
Quels sont les lieux qui ouvrent pour James les portes de la rêverie ? Ils doivent, pour commencer, se tenir à mi-chemin entre la cruauté du vide et l'étouffement du plein. Ce qui atteint de plein fouet la sensibilité rétractile de James, c'est avant toute chose le vide : rues droites balayées par le vent, places trop grandes, dégagées, offertes à la compétition féroce de la poussière et de la neige, villes démeublées où le cœur erre nu, où l'œil accueillerait avec soulagement et bonheur toute inégalité dans l'implantation des maisons, toute fantaisie dans le dessin des rues, la moindre venelle tortueuse."