Oct 19, 2025

K113

"Tôi là một độc giả hedonist."

(Borges, "Paul Groussac")



kia thì là N113



Rolandseck: địa danh (rất nhỏ) xuất hiện trong loạt conference của Nietzsche vào năm 1872 - tuy là conference nói về một vấn đề chẳng phải là không nghiêm túc nhưng ở đó, qua năm kỳ, Nietzsche kể chuyện. Trong câu chuyện có một người bạn (hai người sẽ cùng nghe, và là nghe lỏm, một người khác nói, ở trên núi, chỗ mà họ dùng để tập bắn súng - Nietzsche  đi quân dịch và còn tình nguyện đi lính trong chiến tranh Pháp-Phổ, làm cứu thương; trước đó có nhiều dự định đi Paris cùng các bạn nhưng chính nhờ chiến tranh thì Nietzsche mới lần đầu tiên thấy nước Pháp: Nietzsche không phải là Heine), mà ta dễ dàng đoán được bóng hình của Erwin Rohde. Rohde là người bạn thân thiết của những năm Leipzig; đến Basel thì Nietzsche mới gặp một người bạn khác, có thể gọi là người bạn của cả cuộc đời, Franz Overbeck; Peter Gast thì còn phải sau nữa.

Nietzsche và Wagner (đâykia): triết gia Nietzsche coi Wagner là cả một vấn đề, nhưng musician Nietzsche thì nhìn thấy gì ở Wagner? câu hỏi đơn giản hơn, tác phẩm nào của Wagner mà tai (cũng như tay) của Nietzsche hưởng ứng hơn cả? Nietzsche thường chơi trích đoạn từ Les Maîtres Chanteurs (Meistersinger) của Wagner, từ trước khi gặp Wagner - Erwin Rohde sẽ cả đời giữ ấn tượng về những lần Nietzsche chơi đàn cho mình nghe.

Nietzsche nhạc sĩ là cả một chủ đề bêu riếu của rất nhiều người - nhưng nhạc của Nietzsche có tệ không? câu trả lời của François Noudelmann (trong một cuốn sách viết cả về Barthes và Sartre: hai người đó cùng Nietzsche đều là các triết gia chơi piano, cuốn sách mà tôi từng nhắc đến ở đâu đó - Noudelmann là người mời Linda Lê sang New York cho một conference; ở New York thời điểm ấy, Linda kể với tôi mình đã đến Washington Square của Henry James như thế nào) là: không hề. Tất nhiên Nietzsche không phải là một nhạc sĩ lớn, nhưng làm sao mà đòi hỏi nhiều như vậy được.

Khi viết về Wagner (ở Bayreuth), Nietzsche nói về sự xuất hiện của một loạt nhạc sĩ "hiện đại" và nói rằng đấy là hiện tượng chỉ tìm được tương đương ở thời bùng nổ của văn hóa Hy Lạp (từ Nietzsche nói ra, điều này là sự vinh danh tối cao). Còn rất trẻ, Nietzsche hay đến một nhà, chỗ Felix Mendelssohn cũng hay đến. Đối với Nietzsche, các nhạc sĩ hiện đại phải tính trước hết là Robert Schumann, nhân vật gây ấn tượng rất mạnh cho Nietzsche. Nietzsche từng bình luận không ít nhạc sĩ.

Nếu không phải những người hiện đại, thì Nietzsche từng bình luận Bach và Haendel. Nhưng có vẻ như không bao giờ bình luận Scarlatti.


(trong loạt 5 bài giảng có một câu giống leitmotiv: không có cơ sở văn hóa, tức là những nơi được gọi là văn hóa thì có thể có nhiều thứ, trừ vh - Nietzsche đã tiên tri cho điều được nói ở kia)


Nhạc của Scarlatti: trong cuốn tiểu thuyết The Dying Animal của Philip Roth nhân vật chính, giáo sư văn chương, ngoài việc hay ngủ với sinh viên nữ thì còn tập đàn piano, theo kiểu nghiệp dư, và có chi tiết, từng tập tất tần tật các sonata của Scarlatti. Qua đó, một số độc giả sẽ hiểu ngay nhân vật ấy có tính khí như thế nào.

Scarlatti viết 555 bản sonata (nghe như nhãn hiệu thuốc lá, hay được gọi là ba số) - câu chuyện Domenico Scarlatti phát hiện ra đàn piano thời điểm ấy mới được làm ra (thật ra là pianoforte) và tò mò với nó, vừa thử nghiệm vừa viết ngần ấy bản nhạc, tôi đã kể ở đâu đó. Sonata kiểu baroc thì rất khác sonata kiểu romantic; các sonata mà Bach viết (nhất là cho violon), rất nhiều người hiện nay nếu nghe thì sẽ không thấy giống sonata trong hình dung của mình.

K113 là một trong 555 bản nhạc ấy: rất đơn giản, bản nhạc thứ 133; K là gì? là chữ cái đầu tiên họ của người lập danh sách, ở đây là Kirkpatrick, một người chuyên về clavecin (còn có một hệ thống khác cho nhạc của Scarlatti: L); K ở các bản nhạc của Mozart là do họ của người sắp xếp danh sách, Kücher thì phải; cùng nguyên tắc ấy, có thể hiểu đối với Schubert (mà Nietzsche có bình luận), D chắc chắn phải là chữ đầu của cái họ người làm công việc tương tự: ở đây cụ thể là Deutsch hay gì đó giống thế. Chứ không phải cứ K là Mozart, K113 thì divertimento.

Nhạc của Scarlatti tức là khó. Alain từng bảo, rất đúng, là cần nghi ngờ nhạc do các virtuoso viết, nhưng ngược lại cần phải chơi nhạc do các virtuoso viết. Sự khó ở Scarlatti một phần không nhỏ phát xuất từ sự nhanh: những gì đơn giản nhưng ở tốc độ prestissimo thì lại là chuyện khác.

Vậy thì cũng hơi giống làm một việc rất dễ là ăn trứng luộc (bao gồm cả công đoạn bóc vỏ) nhưng trong lúc đang ở trên montagne russe (roller coaster).


Nietzsche về Schubert: đối với Nietzsche, Schubert là người đặc biệt ít nghệ sĩ, ít nghệ sĩ nhất, nhưng lại có một thứ vô cùng lớn: Schubert có di sản lớn nhất - nhạc sĩ của nhiều thế kỷ chỉ việc lấydùng các ý, các chủ đề mà Schubert vãi ra theo lối rất hào phóng là đủ (sống). Cực kỳ nhiều bản nhạc của Schubert ngày nay vẫn thuộc nhạc mục của vô số virtuoso; nếu tính riêng cho các cellist thì D821 luôn luôn là một cái gì đó không thể bỏ qua, như các suite của Bach, hay BWV1004 của Bach đối với các violonist (rê thứ).


Sự đọc Nietzsche của tôi rất thông thường: tôi cũng đọc Nietzsche lần đầu tiên ở quãng 15, 16 tuổi, độ tuổi cần dưỡng chất, ở liều lượng lớn, từ anarchia và nihilism. Tôi thấy, nếu Nietzsche tức là Zarathustra và cái búa thì tốt nhất cũng chẳng cần gì thêm. Về cơ bản, đối với phần lớn, Nietzsche tức là như vậy, Zarathustra và cái búa - điều này cũng đồng nghĩa với việc: Nietzsche đối với phần lớn tức là không-Nietzsche. Hoặc cũng có thể, bad Nietzsche.

Mãi đến cách đây khoảng chục năm tôi mới lại thấy muốn đọc Nietzsche. 


Hai người Đức rất Hy Lạp, Hölderlin và Nietzsche, đều rơi vào sự điên khủng khiếp, và rất dài. Vì sáng suốt quá? hay nói đúng hơn, vì lực trở ngược của sự sáng suốt?

Câu hỏi là: có bao giờ Nietzsche, vốn dĩ rất nhiều ác cảm với lãng mạn, nhắc đến Hölderlin không?


Và cuối cùng, Nietzsche gần nhất với ai? với Bergson.


(Nietzsche có nhắc đến Hölderlin, chẳng hạn khi viết về David Strauss)


Tôi nhìn thấy chính Zarathustra (tức là thấy bìa cuốn sách) trong một loạt gồm 20 quyển, được hình dung là những gì để kỷ niệm tròn 20 năm tồn tại của một chỗ.

Loạt sách đấy khiến tôi thấy cảm giác đã nói trở nên rất đúng.

Nhưng, Zarathustra, một "Bad Nietzsche" (lại càng bad hơn khi chỉ có một mình nó - cũng chính chỗ đó in những thứ như "Lời của Nietzsche cho người trẻ" hoặc cái gì đó tương tự: chỉ riêng điều này thôi cũng đủ cho thấy Nietzsche nghĩa là gì đối với 20 năm ấy).

Vả lại, 20 quyển kia không có trong đó chính thứ làm nên mọi thứ - ít nhất là trên nhiều phương diện: cái quyển Nhật ký lừng lẫy. Có thể vứt cả 20 quyển kia chỉ để dành chỗ cho một nhật ký đó.

Và thêm một quyển (phụ): Người trông đồng. Hồi ấy nó được in đến một vạn bản - có vài người mua, trong đó tuyệt đại đa số nhầm tưởng (do quáng mắt) tác giả là Nguyễn Nhật Ánh.

Nhìn thấy bản dịch tiếng Việt Le Petit Prince thì tôi nhớ ra, tôi từng được hỏi ý kiến về nó: vì không thích nó (bản thân cuốn sách không tệ, Saint-Exupéry cũng là một người rất sympa, nhưng cứ hễ người nào say cuồng nó thế nào cũng là jerk) tôi chỉ ngó dăm ba chỗ, và chỗ nào cũng thấy rất lởm khởm - vì công lao ngó dăm ba chỗ ấy mà khi sách in tôi được nhận một bản đặc biệt, thứ tất nhiên tôi chẳng hề muốn có. Nhưng một thứ như thế được liệt vào hàng làm nên tên tuổi; chưa kể, trong số 20 kia có những thứ thực sự giẻ rách, cam ngọt với cả quá trẻ.

Lê Thành Khôi? không, Tạ Chí Đại Trường mới thực sự có ý nghĩa. Vang bóng một thời cũng không phải là những gì Nguyễn Tuân hơn cả.

Chưa kể, khi xếp cả 20 cái bìa đó cùng nhau thì dễ dàng nhận thấy một điều: đó là một thẩm mỹ không có cảm năng - đây cũng là một đặc trưng của sách ở Việt Nam trong vòng hai mươi năm vừa rồi (hai mươi năm ấy).

20 cái đó cũng nói thêm một điều nữa: chính người có lại không hề biết nổi những gì thực sự có ý nghĩa mà mình đang có.

Tôi nhìn thấy cái đống đó là vì nhận được lời mời đến dự kỷ niệm 20 năm. Cảm ơn, nhưng tôi sẽ không đến: hồi kỷ niệm 10 năm tôi cũng đã không đi - chỗ đó trong mắt tôi từ hồi ấy đã là nơi làm ra mấy thứ, sách tô màu, Đắc nhân tâm và Đặng Hoàng Giang; ba thứ này chẳng khác gì nhau, thậm chí chúng là một. Thêm nữa, lời mời có thực tâm đâu, khi nó xuất phát từ một nhân vật ngoài đã miêu tả như trên thì chuyên đi nói xấu sau lưng người khác, kể cả và nhất là những người không được phép nói xấu. Chẳng hạn, về Yên Ba thì sẽ là như thế này: anh Yên về hưu rồi thì lương hưu mỗi tháng cũng đủ mua ba quyển tiền chiến.

Đến cuối cùng, thì chuyện là như thế đấy: chẳng được gì hết, cho dù vẫn cứ phải làm tất tật mọi thứ, và điều hài hước nằm ở chỗ, như vậy lại chính là vì cứ muốn được quá, nhưng đồng thời lại cứ làm ra vẻ mình không muốn gì.


8 comments:

  1. Còn rất trẻ, Nietzsche hay đến một nhà, chỗ Felix Mendelssohn cũng hay đến. Đối với Nietzsche, các nhà (nhạc chứ) sĩ hiện đại phải tính trước hết là

    ReplyDelete
  2. NL có cùng nhận định với Noudelmann?

    ReplyDelete
    Replies
    1. chắc chắn sẽ phức tạp hơn một từ "không" của Noudelmann

      Delete
  3. Chúng ta đừng bao giờ thừa nhận rằng âm nhạc "phục vụ cho mục đích giải trí", rằng nó "làm vui lên", rằng nó "mang lại niềm vui". Chúng ta đừng bao giờ mang lại niềm vui! Chúng ta sẽ lạc lối nếu mọi người lại nghĩ nghệ thuật là thứ khoái lạc...

    ReplyDelete
  4. thế nó là cái gì? để làm gì?

    ReplyDelete
  5. Là chính nó. Để làm nó.

    ReplyDelete
  6. divertimento K.113

    ReplyDelete