Aug 7, 2025

chép

đã nốt, giờ lại chép

Chép hay nốt là những gì thuộc vào số cho thấy rõ nhất "Show, don't Tell" (nền tảng của cái nhìn vào poetics of novel của Wayne Booth, chẳng hạn). Như đó cũng là một sự chép.

Những thứ chạy qua trước mắt và được chép lại: chúng có thể raw đến mức nào? Không hề chắc là chúng thực sự raw, vì luôn luôn có một sự can thiệp của một cái: ý thức; chính cái mà chúng ta (tức là, con người nói chung, con người ở mức độ trừu tượng) chọn lấy, cái duy nhất mà chúng ta chọn, sẵn sàng bỏ đi mọi điều khác, chính nó hoàn toàn có thể gây phiền nhiễu khủng khiếp. Chẳng bao giờ đến được thực tại nếu không có ý thức, nhưng cũng chính ý thức lại ngăn cản sự đến với thực tại ấy.

Không bao giờ đâu.


Nhưng kệ chứ.

Kệ đi.


Tiếp tục xem vài thứ chép nhé.


Rougemont (và nữa)


Về chỉ riêng một năm:


(Grass: trước đây, tôi hay nghĩ, đấy là "grass" nhưng không phải cỏ, nhưng giờ tôi lại nghĩ, cứ coi đúng là cỏ đi có khi lại đúng nhất, ít nhất là không gras)


Đọc nhật ký (vì đó là một nhật ký, chỉ cho đúng một năm; thật ra là 13 tháng) của Günter Grass (tất nhiên, ai cũng hiểu ngay tại sao Grass lại chọn năm 1990: trong đời, viết nhật ký không phải là việc Grass hay làm), tôi mới nhận ra, World Cup (bóng đá) 1990 sát với sự kiện lớn của nước Đức (và của châu Âu) đến mức nào. Đấy là WC (viết tắt nhìn ghê quá) đầu tiên tôi thực sự xem (năm 86 thì cũng có biết nhưng chỉ loáng thoáng, tuy ấn tượng về những buổi sáng vắng tanh vắng ngắt vẫn còn rất đậm, rồi những tiếng hét "vào" khắp xung quanh; năm 82 tôi cũng có biết, trong tưởng tượng: à, Michel Platini sút trượt là 82 hay 86 nhỉ?). Bài hát nổi tiếng, và Đức vô địch: Grass cũng xem, và có miêu tả: người Đức ăn mừng chức vô địch còn náo nhiệt hơn so với khi Bức Tường sập.

Nhan đề cuốn sách (cũng lại là một dạng nhật ký) của de Rougemont thì làm tôi nghĩ ngay đến một cuốn sách khác: Le Chômage créateur của Ivan Illich (nó là phần sau của La Convivialité).


Hồi nhỏ, Grass là một mama boy (thêm một), đặc biệt đáng nhớ là tủ sách của bà mẹ, nhờ đó mà Grass đọc Vicki Baum (ja) nhưng (may quá) cả Hans Fallada cùng nhiều quyển khác; những gì xảy đến với bà mẹ ở đoạn cuối chiến tranh (Grass vắng mặt: đi lính - điều này liên quan đến các cáo buộc về nazi, về sau) Grass không bao giờ thực sự biết, chỉ có thể đoán, còn khi về già, Grass trở thành một patriarch.

Hồi ký của Grass ngay trong nhan đề có "củ hành", nhưng cái đó (củ hành) không phải objet (hay, đạo cụ) hoặc cũng có thể nói là ẩn dụ, duy nhất - ngoài ra còn có miếng hổ phách. Cả hai thứ đó đều muốn nói lên ký ức và kỷ niệm, những gì còn lại, nhưng cũng cả những gì bị che giấu, và nhất là sự thể không bao giờ có thể thực sự biết rõ được: quá quá nhiều lớp. Hai thứ và ba sự đói tạo nên matrice cho cuốn hồi ký: nỗi đói ăn thông thường, nhất là khi đi lính; đi lính mà bên mình thua, nếu mà không chết, thì chắc chắn đói (lính Đức hay gọi người Nga là gì? là các Popov), rồi nỗi đói tình dục; sự đói thứ ba của Grass là đói nghệ thuật - Grass vẽ (và điêu khắc) trước khi viết văn, và làm thơ trước văn xuôi.

(lần đầu tiên Grass đến chỗ hội họp của Gruppe 47 là để đọc thơ: tại đó Grass cũng sẽ nghe Ingeborg Bachmann đọc thơ; như vậy, giống Witold Gombrowicz, Günter Grass kể lại mình đã gặp Bachmann như thế nào; sang Pháp sống - cũng quãng thời gian ấy - thì Grass trở nên thân thiết với Paul Celan; thơ của Grass có vinh dự được Gottfried Benn đọc do có người quen của Grass đưa cho Benn, và nhà thơ lớn bảo "rất hứa hẹn")

Nhật ký (về năm 1990) có chỗ nhắc đến Marcel Reich-Ranicki, với không ít irony: người Đức kỳ lạ ở chỗ, luôn luôn phải có một nhân vật như thế, trước đó là Adolf H., rồi có Reich-Ranicki (dẫu chỉ vì "Reich" trong cái tên - nhân vật thứ nhất sặc mùi Áo còn nhân vật thứ hai, mùi Ba Lan đậm đặc); trước đó nữa: Luther, rồi Goethe, etc. Không bao giờ thiếu được một nhân vật tương tự. Warum?

Năm 1990, Grass đi lại không ít (phần nhiều cùng người vợ Ute): vài lần đi Ba Lan, một lần sang Prague (tại đó thì thấy lo lắng vì Vaclav Havel có vẻ chảy sệ), nhưng còn nhiều đi lại nữa: vợ chồng Grass có nhà ở Bồ Đào Nha và Đan Mạch; nơi ở chính: Behlendorf. (nói Behlendorf thì sẽ rất ít người biết là ở đâu, nhưng nếu bảo là gần Lübeck thì rất có thể nhiều người biết hơn; tức là, "hanséatique": địa điểm của Thomas Mann; cái nhìn của Grass vào Fontane thì dễ biết, nhưng còn Grass-Mann thì sao? có vẻ đã có thêm một Subjekt)

Và cả sự đọc (ngày nay, không còn những người như Grass nữa, các nhân vật có thể miêu tả cho chúng ta nhiều điều một cách chuẩn xác, chẳng hạn Nelson Mandela thì như thế nào): cuốn sách đầu tiên mà Grass nhắc đến trong nhật ký năm 1990 là The Counterlife của Philip Roth; nhận xét của Grass về cuốn sách (và về Roth) rất hấp dẫn - và sắc bén:


No comments:

Post a Comment