Đọc Philip Roth lúc nào cũng ảm đạm, nhỉ, bất kỳ cái gì viết ra cũng ảm đạm hết, toàn những tình cảm đen tối của con người, không phải indignation một cách trừu tượng thì cũng là humain stain vừa cụ thể vừa trừu tượng, động đến nước Mỹ thì nhất định phải là có một plot chống lại nước Mỹ. Không biết ngoài đời ông í có phải là một ông già khó chịu không, khổ thân :)
Everyman, cái nhan đề trông bình thường (nhưng cực tham vọng) như thế, cũng mở ra bằng một đám ma, thê thiết kinh.
May mà Hà Nội bớt lạnh rồi.
+ Cái vụ ấy xong xuôi cả rồi đấy nhỉ, đường sá bớt tắc hẳn, mấy hôm nữa chắc để comment lại được rồi, đợt vừa rồi nhớ các bác phết đấy ;p nhưng vì chưa biết rõ tinh thần chỉ đạo của đồng chí Tr. "nghĩ mình phận mỏng cánh chuồn" thế nào nên sẽ tạm thời để chế độ duyệt trước nhá.
Nhà mình có đả động gì (nhiều) đến "vụ ấy" đâu nhỉ, bác đóng comment làm khổ thân mọi người phết.
ReplyDelete:)) :)) :))
ReplyDeleteMừng bạn Nhị Linh đường thông trở lại!
;p làm gì đến nỗi khổ thân
ReplyDeleteHe he té ra bác Nhị Linh sợ gió máy, núp gió vậy là đủ rồi đấy he he.
ReplyDeletekỹ thuật chạy đua (mình nghe nói thôi, vì mình có chạy bộ bao giờ đâu :d) là núp sau một bác chạy cực khỏe, đến cuối bứt sau, ăn nhau là cái hậu vận í chứ
ReplyDeleteẤy xong rồi à.
ReplyDeleteNghe mùi thì chắc sắp ra một loạt Roth
Thế mình là con chuồn chuồn à? Bay cao thì nắng, bay vừa thì râm... ;)
ReplyDelete