Về Nhã Thuyên
Tôi bỗng nhớ đến mấy câu thơ của Nguyễn Duy viết từ năm 1988:
“Dù có sao
đừng khoanh tay
khủng khiếp thay ngoảnh mặt bó gối
Cái tốt nhiều hơn sao cái xấu mạnh lên?
những người tốt đang cần liên hiệp lại!”
Những lời thơ viết từ lâu ấy vẫn còn thời sự.
Trong những ngày này, sự vụ xung quanh Nhã Thuyên khiến
khá nhiều người quan tâm, tôi muốn nhờ blog của Nhị Linh đăng lại bài viết này,
vốn là một tiếng nói về Nhã Thuyên khi Không gian Sáng tạo Trung Nguyên tổ chức
tọa đàm “Đọc sách và trò chuyện với Nhã Thuyên: Viết, một tưởng tượng về bản
sắc”, ngày 19/11/2011. Bài viết này được đăng trên Văn nghệ trẻ số 47 ra
ngày 20/11/2011, nơi, khi ấy, Nhã Thuyên cùng Trần Thiện Khanh là hai cộng tác
viên đắc lực góp vào sự sôi động của tờ báo, cũng là nơi mà người chủ blog này
công bố loạt bài về lý thuyết văn học, khuấy vào không khí vốn không năng động
gì của phê bình văn học Việt Nam đương đại. Đó cũng là thời điểm Nhã Thuyên công bố “Văn chương dấn thân hôm nay” (vốn là tham luận tại Hội nghị Những
người viết văn trẻ lần thứ VII, tổ chức tại Hà Nội, Tuyên Quang và Thái Nguyên,
ngày 9-11/9/2011) và cũng là lúc mà tọa đàm về “underground voices” của Nhã
Thuyên tại trung tâm L’Espace Hà Nội nhận quyết định hoãn lại.
Tôi và một số người bạn lúc ấy đều
cho rằng đấy là một thái độ đúng mực của tờ báo đối với cộng tác viên của mình.
Ngay khi ấy và cho đến nay, không phải tất cả các tiếng
nói của Nhã Thuyên đều được chia sẻ, và cũng không phải ngôn ngữ phê bình lúc
ấy và bây giờ đã có thể trở thành một ngôn ngữ chung cho người viết, nhưng
rõ ràng, nói như nhà phê bình Phạm Xuân Nguyên tại tọa đàm hôm ấy, những viết
mới đều cần người đọc mới, trên cơ sở chia sẻ một ngôn ngữ mới. Người ta không
thể đối thoại nếu bất đồng ngôn ngữ. Và cầu thị một ngôn ngữ mới sẽ cần thiết
hơn rất nhiều những tiếng nói từ quá nhiều ngôn ngữ như bây giờ. Tôi nghĩ như
vậy. Cho sự phát triển của không chỉ văn học cả hôm nay và ngày mai.
Đoàn Ánh Dương