Tôi từ chối
Giáo dục châu Âu, cuốn sách mà tôi dịch "vào" chung khảo Giải thưởng Sách Quốc gia, sắp được trao. Tôi muốn, ngay từ bây giờ, từ chối mọi giải thưởng mà nó có thể sẽ nhận, trong khuôn khổ đó. Những gì tôi sẽ nói dưới đây không hẳn là để giải thích lý do: tôi không thực sự có lý do nào.
Tôi biết về một số giải thưởng, không nhiều lắm, vì tôi không thực sự quan tâm: nếu bị hỏi Prix Goncourt năm ngoái được trao cho cuốn sách nào, tôi sẽ không trả lời được. Từ lâu, tôi không còn tìm hiểu về các giải thưởng mà mình còn chưa biết. Tôi từ chối việc để cho mình có liên quan tới những gì mà tôi không biết, hoặc chỉ biết một cách mù mờ.
Chuyện cuốn tiểu thuyết Giáo dục châu Âu có thể nhận giải thưởng không liên quan gì đến tôi; tôi cũng đã kiểm tra với bên xuất bản (vitanova.vn): cả ở đấy cũng không làm gì theo chủ đích đó. Như vậy, cuốn sách đã tự đi con đường của nó; cuốn sách đúng nghĩa nào cũng có con đường riêng. Nhưng tôi từ chối giải thưởng. Chắc những người trong ban giám khảo Giải thưởng Sách Quốc gia (mà tôi không hề biết, cho nên không thể thông báo trực tiếp) sẽ nhanh chóng biết được quyết định của tôi: các quyết định cũng tự biết cách đi con đường của chúng.
Tôi từng nhận một giải thưởng, cách đây đúng hai mươi năm. Ngày ấy, mẹ tôi đi nhận thay cho tôi; như vậy, tôi không cần làm gì, và việc nhận giải mang lại niềm vui cho ít nhất một người, là mẹ tôi. Giờ thì tôi không còn làm thế được nữa.
"Bằng khen" ghi nhận giải thưởng đó nằm ở nhà tôi một thời gian, rồi nó biến mất, một cách vừa huyền bí vừa tự nhiên.
Tôi cũng không có suits.
Cao Việt Dũng
NB. tôi biết một câu chuyện (rất hay) về nhận giải thưởng