.
.
.
(tiếp tục Robert Musil)
Đã nói đến sự thể, mỗi thời lại có không chỉ các thứ mốt quần áo hay mốt về lối sống, cách suy nghĩ (Việt Nam bây giờ đang là một thứ New Age, nhưng mà lại là old New Age) - "mốt thì xấu" (Barthes) - mà còn có những thứ mốt về expression (nói năng, nhất là sự đưa đẩy nói), còn cần phải nhìn vào một yếu tố khác:
(xưa kia, tôi cứ nghĩ, những ai nói "Chúa ơi", nhất là những người cứ mở miệng là "Chúa ơi" thì đương nhiên theo đạo: chỉ ai nuôi chó thì mới "Lu, Lu" gọi con chó của mình chứ; nếu không thì, Chúa nào? cho đến một ngày kia tôi nhận ra không phải như tôi nghĩ, thậm chí phần lớn những người nói thế không hề theo đạo; thế thì, quả thật, C nào?)
không có đất liền: cái gì cũng liên tục trượt đi; chính vì thế người ta thích biển, vừa thích vừa sợ, sự thích bắt nguồn từ nỗi sợ
(EK)
tiếp tục dính, chép và Vili (ối kinh quá)
Ẩn dụ của Paul Ricoeur,
nghl: không có gì - cho dù đã hết sức nỗ lực, vì nghĩ đến trách nhiệm (đã mở ra một mục mới, mục "nghl", thì cần phải chăm lo bồi bổ content cho nó), tôi vẫn không nghl được gì; nhưng đấy là do hoàn cảnh khách quan: tôi bị ngồi kẹp vào giữa, một bên là mấy người nói một ngôn ngữ Xlavơ nào đó còn bên kia, thứ tiếng gì đó mà thậm chí tôi còn không xác định nổi nguồn gốc
tiếp tục: boursophil, chép và Đến Đội Cấn
Một quyển sách bị dính nước thì:
đã nốt, giờ lại chép
Chép hay nốt là những gì thuộc vào số cho thấy rõ nhất "Show, don't Tell" (nền tảng của cái nhìn vào poetics of novel của Wayne Booth, chẳng hạn). Như đó cũng là một sự chép.
Những thứ chạy qua trước mắt và được chép lại: chúng có thể raw đến mức nào? Không hề chắc là chúng thực sự raw, vì luôn luôn có một sự can thiệp của một cái: ý thức; chính cái mà chúng ta (tức là, con người nói chung, con người ở mức độ trừu tượng) chọn lấy, cái duy nhất mà chúng ta chọn, sẵn sàng bỏ đi mọi điều khác, chính nó hoàn toàn có thể gây phiền nhiễu khủng khiếp. Chẳng bao giờ đến được thực tại nếu không có ý thức, nhưng cũng chính ý thức lại ngăn cản sự đến với thực tại ấy.
Không bao giờ đâu.
[nghl] thêm một vụ ngồi đối diện với cái stupid smartphone (bây giờ người ta có làm gì khác nữa đâu): khi từ một reel nào đó phát ra "Và anh sẽ là người đàn ông của đời em, anh sẽ" thì chủ nhân của cái thiết bị kia, một nữ nhân liếc qua là biết đã có một cuộc đời oanh liệt nhiều yến nhiều anh thả một từ, cái từ nghe là biết ở cỡ nào, cái từ làm mưa làm gió như một thủ đoạn trấn áp tinh thần tuyệt kỹ ở cả một miền rộng lớn: "đ."
"trước cửa sổ", "dưới cửa sổ", "ngoài cửa sổ", "từ cửa sổ", "bên kia cửa sổ", etc. (cửa sổ)
tiếp tục Ponge (tôi đang tìm, xem Ponge có bao giờ viết về Pont hay không)
Colette bắt đầu bước vào public domain:
Ôi đẹp nhất con đường
Cửa Đông về Cầu Gỗ
(VHC)
tôi đi qua Cửa Bắc, tôi đi qua Cửa Đông, mãi mà không thấy gió mùa Đông Bắc đâu
(EK)
cuối cùng thì cũng đã đất liền
hôm nay không phải là một thứ Năm
Feed me.
(Garfield the fat cat)
why don't you come to your senses?
nguồn gốc của từ, đã tiếp tục tđ
Ở những chỗ công cộng không chỉ cần có các quy định liên quan đến chó mèo (cùng các con khác) như là nếu để chó ị thì chủ của chó phải ăn luôn (chứ không phải nhặt: thế thì dễ quá, tuy cũng rất kinh), mà còn phải có một quy định rất then chốt - sự cần thiết của nó lớn lao (và sờ sờ, đập ngay vào mắt) tới nỗi tôi không hiểu tại sao cho đến giờ người ta vẫn chưa bao giờ nghĩ ra mà làm: cần phải ghi bằng chữ thật to ở mọi nơi tụ tập đông người, "Cấm quỳ xuống cầu hôn".
nghl: "Tết là mẹ cháu không mua gà để mổ giao thừa nữa, mẹ cháu đặt gà ủ muối. Nhà cháu tối giản lắm."
"ngọn đèn đường lắm mồm nhất vào lúc trên phố không có ai"
(Etdung Kaovi)
"Car la Muse m'a fait l'un des fils de la Grèce."
(Gérard de Nerval, Myrtho)
Alcibiade
hay Về Bản tính con người
nghl: [trước đây cảnh tượng hay thấy là các ông bà già nói chuyện với cái đài phát thanh, sau đó thì đến lượt những người cãi nhau với tivi] một bà ngồi xem điện thoại (nó có smart, tất nhiên), một thứ reel gì đó, nghe thấy tiếng phát ra: "Làm sao em biết", và bà già hét lên: "Bà mày thèm mà biết à"
một sinh nhật khác (vì đây là birthday: hôm nay là sinh nhật Marcel Proust)
quả thật là với Proust thì không làm sao mà hết được
tức là, không phải "voyage này" (Spleen XVIII)
"Lâu rồi, Cratyle tuyệt vời ạ, chính tôi thấy ngây ngất trước sự thông thái của bản thân tôi, và tôi nghi ngờ cái đó. Do vậy tôi nghĩ là rất cần xem xét lại giá trị các ý của tôi. Quả thật chẳng có gì tồi tệ hơn so với việc bản thân mình trở thành người tạo ra các sai lầm của mình"
(Socrate nói với Cratyle, trong Cratyle của Platon)
tiếp tục "Anti-Irony": có một từ mới; "Viên Linh": trong ngày hôm nay sẽ xong hoàn toàn
"Có phải theo anh thì phụ nữ, tại các thành phố, là những người nhiều lý lẽ hơn, hay phải là đàn ông? Tôi muốn nói chung chung, chứ không phân biệt rõ ra."
(Socrate nói [với Hermogène], trong Cratyle của Platon)
tiếp tục Plato
"matcha toàn là đồ dởm thôi"
[nghe lỏm được ở quán cà phê: đã sắp có một quyển sách tên là Nghe lỏm được; brèves etc.]
Hoàn toàn có thể hiểu: Đừng đổ xà phòng xuống sông Seine. (xà bông)
đêm khuya lưỡng lự canh chầy/đường xa nghĩ nỗi sau này mà kinh [...] ma đưa lối quỷ dẫn đường/lại tìm lấy chốn đoạn trường mà đi [...] sen tàn cúc lại nở hoa/sầu dài ngày ngắn đông đà sang xuân
"Có những khi sẽ thật là không lịch nếu nói sự thật."
(Socrate nói, trong Gorgias của Platon)
[nghe lỏm được ở bàn bên cạnh, quán cà phê, hai cô nương đang bình luận về một người đàn ông vắng mặt: "Gì cũng biết, gì cũng hay, chỉ mỗi chặt thịt gà là hay bị run tay."]
đấy, mới nhớ ra là vẫn chưa viết "Phố Hàng Pho"
"There's something wrong with the world today [...] Something's wrong with your eyes"
(Aero - cũng tức là Ariel)
"cười rung lòng non"
(nghe lỏm được ở bàn bên cạnh tại quán cà phê xxxxx)
Không định trước: sự loay hoay thì không thể định trước, tôi bỗng thấy đã đến lúc cần nói đến Viên Linh. Hai bài gần đây nhất, tôi thực sự tắc tị, cả hai tôi đều khởi đầu với rất ít chủ ý, nhưng tất nhiên vẫn có, một cách mơ hồ: khi "Phần" thì chủ yếu tôi muốn đặt ra câu hỏi: tại sao với "Thái Lan" người ta có thể nói tắt thành "Thái" nhưng với "Phần Lan" thì lại chẳng ai nói "Phần" bao giờ. Lúc "Fire" thì, tất nhiên, đối tượng mà tôi muốn nhắm tới là cuốn sách của James Baldwin trong nhan đề có "fire", The Fire Next Time, tức là một James Baldwin con người tranh đấu.
Chưa biết viết gì tiếp (tức là một cách cụ thể), thì tôi bỗng nhận ra, chính hai từ ấy - như thể là manh mối, hay nói đúng hơn, một piste - đã như thể tự nói: "phần" không chỉ là một từ phiên âm (phiên âm), nó còn là "phần" mang nghĩa đốt (chưa kể, "phần" cũng là "phần" hết sức bình thường, "một phần", rồi thì "phần không lớn lắm"). Có fire và có đốt (nhưng là "phần"): như vậy thì tức là
(We didn't start the fire - tôi đặt đường link cho vui với cả trông có vẻ nghiêm túc thôi chứ tôi nghĩ, thậm chí chắc chắn, làm quái gì còn ai chưa nghe nó nữa)
"~~~"
(Etdung Kaovi lại định có ý kiến, nhưng đã bị ngăn chặn ngay, lói nằm lói nốn; trong ngoặc là miêu tả sự vật lộn của đối tượng nhằm đòi quyền phát ngôn - tất nhiên là vô vọng thôi)
"Chi phấn hữu thần liên tử hậu/Văn chương vô mệnh lụy phần dư"
(Thơ Anh Du)
"phải cho cơ hội một cơ hội, give chance a chance"
(Etdung Kaovi, yes he's back, and incredibly loquacious; cho những ai còn chưa biết E. K. là thằng nào: Hỏi Anh Chất)
[nghe lỏm được ở quán cà phê, bàn bên cạnh hai cô gái thì thầm tâm sự với nhau, tất nhiên là về tình yêu, chứ không lẽ về việc đi mua hạt sen về hầm gà? "Mẹ, cái thằng đó [người yêu của một trong hai cô gái], tao mới ỡm ờ hỏi nó là có nhớ tao không, nó bảo Nhớ phát trớ, mày xem thế thì làm sao mà tao không yêu nó được. Ghét thế." - hai chữ cuối rít lên theo đúng nghĩa đen]
sống thì cũng chỉ là một phần, có lẽ một phần không lớn lắm
(Etdung Kaovi, yes he's back)
Nhìn cái tên sẽ có nhiều (several, nhiều thật hoặc nhiều ít) người nghĩ (tưởng) sẽ là William Blake. Nhưng lại không phải. Nhưng cái đó thì lại đúng là rất Blake. Blake, Swedenborg and Co.: Urizen, etc. Nhân vật ở đây thật ra lại là: hẳn rất ít ai ý thức được là nhân vật ấy lại chính xác là người cùng thời với William Blake.
Cần phải tưởng tượng: vampire phải đến chỗ nha sĩ; hoặc còn tốt hơn: một đoàn lũ vampire đeo niềng răng.
muốn không bị mất đi thì cần phải mất đi
(E. K.)
tức là, không phải người ấy (và nữa, cũng)
tiếp tục Greene rẽ sang Hammett, và đã bắt đầu nhảy
Quay trở lại với nhân vật ấy (trong bài có một lỗi typo, tôi đã nhìn thấy, nhưng quên chưa sửa, rồi cứ để đấy lâu lại quên mất, chẳng nhớ cái lỗi nằm ở đâu nữa).
Đã đi được chẳng phải là không xa ở chỗ gr gr (rét quá).
Một thứ rất xa xưa, một thứ được tìm ra trở lại:
"Xem đánh cờ, điều mà người ta muốn được chứng kiến hơn cả là màn hy sinh quân hậu, cái thứ nếu thiếu thì chẳng còn ý vị gì nữa; hy sinh quân hậu với đánh cờ thì cũng giống xe đạp chổng ngược trong bóng đá."
"Ai có thể chỉ vào một mùi hương?"
(Rilke, Sonnets cho Orpheus, 1, XVI)
Sự kỳ lạ của Melville viết nằm chính ở khả năng không viết (nữa): sau sự bất động là sự im lặng. Ngừng lại và từ bỏ: một người cũng vậy; và thêm một người ngừng.
(đủ cả)
Nếu nhân vật ấy là người nói một điều rất chính xác (và lớn lao), rằng mùi nước đái là mùi con người hơn cả, thì
Germaine Tillion là một nhà dân học, địa hạt nghiên cứu chính là Bắc Phi (cụ thể hơn, Algérie). Là người kháng chiến, Tillion bị quân Đức bắt và bị đưa đến Ravensbrück.
Cái tên rất giống với: như là, như là soi gương.
(tiếp tục "Giữa trưa")
(chúng ta)
(tiếp tục "Giữa trưa")
Trong thế giới của Joseph Conrad có một nhân vật, mà hiện diện lớn (ở không ít chỗ), nhưng nhất là lời lẽ hé lộ một tính cách lạ thường cùng một khí chất hiếm thấy, khiến người ta muốn biết tường tận hơn (một tiểu sử nếu không đầy đủ thì ít nhất cũng nhiều chi tiết, chẳng hạn). Đấy là Marlow.
(hay không gương?)
(tiếp tục "maur" not "maus")
Lichtenberg tạo ra một cấp bách
Leopardi rồi Lichtenberg, hình như đã rất gần Chateaubriand
Ham muốn lớn nhất là tỏ tình, khi một cô nhân viên siêu thị, vào thời điểm tính tiền, với người ra khỏi công toa của mình, buông lời dặn dò: "Trong túi có trứng, anh cầm cẩn thận kẻo vỡ mất đấy."
Kể cả khi mặt của cô nhân viên thì không thể nhớ nổi, thậm chí còn chưa bao giờ nhìn thấy. Hoặc giả, chính là vì thế.
(tiếp tục Elsa Morante: đã đi được rất xa - Em đi xa anh quá)
cũng tiếp tục:
gi-tr; và cả đ-ng, cũng như g'slo
Lotte không mall, không Liễu Giai
"Hai Charlotte [cùng một lúc] thì sẽ là quá nhiều."
(Goethe nói, trong Lotte in Weimar)
tiếp tục:
"Manzoni", "Buổi trưa" và "Bưởi chua"
Sau những chuyện đã được kể trong Bảy thằng điên, Hipólita (một mình) đến gặp Chiêm tinh gia:
"một người vụng về và lộn xộn đến mức không chỉ đến muộn vào ngày cưới của mình, người ấy còn đến muộn giờ cả đám tang chính mình; có nhiều cơ sở để nghĩ, người đó cũng đến muộn cả vào khoảnh khắc sinh ra"
(E. K.)
(và, vĩ đại thì rất nguy hiểm)
chẳng còn ai đến nữa, phòng đã tắt đèn, cả những hạt bụi cũng cô đơn thêm một chút
(E. K., khi bỗng lên cơn poetic)
Trong năm 2018, thế giới văn chương Do Thái mất hai nhân vật: Philip Roth và Amos Oz, cả hai đều sinh trong thập niên 30 của thế kỷ 20. Trước đó thì Isaac Bashevis Singer và Saul Bellow. Khác ba nhân vật kia, Oz sinh ra, lớn lên và sống cả đời ở Israel. Sự di cư đã diễn ra ở thế hệ bố mẹ của Oz, đều từ Đông Âu, nhất là dấu ấn của Lithuania (Vilnius). Nếu muốn link Amos Oz với Philip Roth thì có thể nói đến sự thể Oz lấy vợ mang họ Zuckerman. Tất nhiên, "Oz" thì gợi lên thế giới thần tiên (wizard, etc.) rất mạnh.